Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Những Ai Có Thể Thực Sự Được Cứu Chuộc? Phần 11/11

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nhưng nếu quý vị độc thân và chỉ có một việc làm bình thường, thì trong thời gian rảnh rỗi, quý vị chỉ dùng bữa rồi thiền, và sống cuộc đời đơn giản nhất có thể, thì quý vị sẽ càng hòa hợp hơn với vạn vật. Hòa hợp hơn với thiên nhiên.

Hôm qua, tôi muốn nói với quý vị, nếu quý vị có bất cứ loại câu hỏi khiêu khích nào, thì cứ hỏi tôi. Như, phê bình tôi, những thứ như vậy, chỉ để xem tôi phản ứng thế nào. Nhưng quên nói với quý vị bởi vì tôi cần phải làm nhiều việc. Quý vị biết rồi, phải không? (Dạ, Sư Phụ.) Tôi phải tự làm cho mình: chuyện trong nhà, làm thợ giặt, làm nghệ sĩ trang điểm, làm người chọn trang phục, và thợ làm tóc, mặc dù trông không giống chuyên nghiệp cho lắm, nhưng phải tự mình làm. Và trong lúc bế quan, tôi thậm chí không nhuộm tóc vàng. Chẳng bận tâm nữa. Trông tôi vẫn đẹp chứ? Nói tôi nghe. (Dạ, Ngài trông vẫn đẹp, Sư Phụ.) Ờ, tôi tin quý vị, dĩ nhiên. (Thật vậy, Sư Phụ.) Quý vị giữ năm giới, không nói dối, phải không? (Dạ không, chúng con không nói dối.) Được rồi. Sao cũng được. Mấy đồng tu nam về kỹ thuật, họ cũng làm tôi trông đẹp. Hoặc có lẽ họ chỉ chọn góc nào tôi trông đẹp. Những hình ảnh tôi trông đẹp, thì họ chọn. Và phần còn lại, họ bỏ đâu đó thôi, chẳng bận tâm tới. Nếu con người ở thế hệ tương lai tình cờ đào thấy kho hình lưu trữ của chúng ta và nhìn mặt tôi, họ sẽ nói: “Ồ, quả là khác biệt! (Dạ không.) Người này là ai vậy? Nhất định là chị của Bà ấy”. Ai màng? Trời ơi. Dù sao tất cả đều là giả, đều là ảo tưởng. Vậy được rồi.

Cây cũng có thể nói chuyện. Họ nói chuyện với tôi. (Hay quá.) Nếu mình giữ tĩnh lặng và tiếp tục tu hành, thì… ý tôi nói ngoại trừ chúng ta. Chúng ta làm việc không công. Chỉ để có thức ăn. Như, nếu họ không có nghiệp kết hôn hoặc có con cái, vân vân, chỉ cần có một công việc đơn giản, họ luôn luôn có thể hướng nội. Bất cứ lúc nào. Sống một mình, thì có thể kiểm soát đời mình dễ hơn. (Dạ.) Và sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, bởi nghiệp chướng của người bạn đời hoặc ý kiến riêng của họ. Đôi khi ý kiến của họ thấp kém hơn của quý vị, và rồi họ cũng kéo quý vị xuống. (Dạ.) Nhưng nếu quý vị độc thân và chỉ có một việc làm bình thường, thì trong thời gian rảnh rỗi, quý vị chỉ dùng bữa rồi thiền, và sống cuộc đời đơn giản nhất có thể, thì quý vị sẽ càng hòa hợp hơn với vạn vật. Hòa hợp hơn với thiên nhiên.

Ngoại trừ chúng ta, bởi vì chúng ta bận, chúng ta phải làm việc. (Dạ.) Chúng ta phải làm việc bất kể giờ nào, ngày nào. Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ đem quý vị lên Thiên Đàng. Sẽ không bỏ quý vị lại đâu. (Cảm ơn Sư Phụ.) Cho dù quý vị không có đủ thời gian để thiền. Nhưng đừng có làm biếng! Đừng viện cớ. (Dạ.) Đó không phải là Schein bảo đảm. Tờ bảo đảm. “Schein” là tiếng Đức. (Dạ.) Tờ bảo đảm – không đâu. Quý vị vẫn cần phải thành tâm và làm hết sức mình. (Dạ, Sư Phụ.) Cũng để không là gánh nặng cho tôi. Bởi vì tôi có rất nhiều việc. Quý vị biết mà. (Dạ, Sư Phụ.)

Hôm nay, cô sóc lại đến và nhảy nhót trên nóc nhà, cả ngày. (Ồ!) Chỉ để tôi chú ý. Sau đó tôi hỏi: “Gì nữa đây?” Và cô sóc cho tôi biết này nọ. Tôi nói: “Được rồi. Tôi biết rồi. Trời ơi!” Bởi vì bên trong, Các Đấng Bảo Hộ đã cho tôi biết. Họ nói: “Xin đừng mang chó đến với Ngài”. Tôi nhớ chó của tôi quá chừng, và tôi thương họ vô vàn. Tôi đang phân vân về việc [có nên] mang chó đến. Ít ra chỉ nhìn thôi, nhưng các Đấng Bảo Hộ cứ bảo tôi: “Xin đừng, bởi vì điều đó sẽ làm xáo trộn bình an của Ngài”. Dĩ nhiên, tôi biết ngay bây giờ thiền định là tối quan trọng, và trong lúc bế quan thì không nên gặp thân nhân và bằng hữu. (Dạ.) Tôi chỉ nhớ chó của tôi bởi vì họ nhớ tôi, và đó là vấn đề. Nếu chỉ có tôi nhớ họ, thì điều đó dễ. (Dạ.) Chỉ là họ thương tôi nhiều hơn tôi thương họ, tôi phải nói sự thật. Họ nhớ tôi nhiều hơn tôi nhớ họ. Bởi vì tôi bận. (Dạ.) Tôi có việc phải làm, tôi bị phân tâm, sao đó. Nhưng những chú chó đáng thương, họ không có việc gì làm. (Dạ.) Chỉ bị nhốt trong phòng cả ngày. Ngoại trừ lúc họ ra ngoài với mấy cô gái chăm sóc, v.v. Và tôi cũng không thể thấy họ đối xử với chó thế nào, ngoài bài báo cáo hai, ba ngày một lần. (Dạ.) Ban đầu, khi mới rời đi, tôi nói: “Báo cáo mỗi ngày”. Nhưng về sau, bởi vì gần giống như là thông lệ, cho nên tôi nói: “Báo cáo hai-ba ngày một lần. Trừ khi khẩn cấp”. (Dạ.) Vì vậy, tôi phải dựa vào đó, vào bất cứ gì mà họ viết cho tôi. Tôi không biết chó tôi sinh sống ở đó thế nào, và lòng tôi cảm thấy không yên. (Dạ, Sư Phụ.)

Bởi vì tôi nhận nuôi họ khi họ không có ai. Tôi kéo họ ra khỏi nanh vuốt tử thần. (Dạ.) Và tôi là người duy nhất mà họ có thể tin tưởng, họ cảm nhận được. Bởi vì trước đây, bất cứ ai đến, họ sủa liên hồi. Ngoại trừ những người ở quanh tôi và chăm sóc họ, với tôi. Chú sủa tất cả mọi người khác. Sủa ít hay sủa nhiều, tùy vào hào quang và ý định của người đó. Và họ biết ai tốt cho tôi, ai không. Bất cứ ai không tốt cho tôi, họ cứ sủa cho tới khi khản giọng. Sau đó tôi phải mời người đó đi ra hoặc… “Đừng trở lại nữa khi chó có quanh đây”. Vậy đó. Và, chỉ vì không có ai khác trên toàn thế giới thương tôi nhiều đến vậy. (Dạ, Sư Phụ.) Đồng thời. Chính tình thương này làm cho tôi cảm thấy không thoải mái khi tôi không chăm sóc cho họ. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi quý tình thương của họ. Nhưng họ nhớ tôi vô vàn, đôi khi điều đó lôi kéo tôi, và tôi muốn bảo [mấy người giúp] mang chó đến gặp tôi. (Dạ.) Nhưng rồi, [các Đấng Bảo Hộ] đều nói là không. Và đó không phải là lần đầu Họ bảo tôi đừng gặp chó. Và tôi cứ phải kiên nhẫn. Tôi đã gặp [các bạn chó] vài lần trong lúc bế quan. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì sau khi chú chó kia chết, tôi lo lắng họ quá sầu khổ và tổn thương. Vì vậy, tôi đến an ủi họ. Và một trong những người chăm sóc chó cũng khóc lóc. “Ôi, ôi, chú chó chết rồi, và bla bla bla…” Tôi nói: “Này, này, này Lẽ ra. tôi mới phải khóc, chứ không phải quý vị”. Nhưng họ cũng thương chó. Một trong những người chăm sóc chó rất tình cảm. Người Mỹ Latin, họ rất tình cảm. Rất nhạy cảm.

Lần đầu tôi đến Costa Rica và Mexico để thuyết giảng, rồi trước khi tôi rời đi, tất cả họ đều khóc như em bé. Như em bé không có sữa. Và tôi nói: “Tại sao quý vị khóc nhiều vậy?” Một số họ nói: “Ôi, Ngài rời đi, [con có] cảm giác như một phần trong con bị cắt đi”. (Ôi, chao ơi.) Cắt da thịt của họ, một phần [thân thể] của họ. Họ cảm thấy như thế. Trời ơi, thật khủng khiếp, và hết sức khó khăn cho tôi rời đi lúc bấy giờ. (Vâng.) Họ là người vô cùng tình cảm.

Và tôi chỉ cảm thấy rất tội cho chó của tôi, thế thôi. (Dạ, Sư Phụ.) [Chó] có tôi, nhưng gần đây không thường xuyên được gặp tôi chút nào, và những lúc họ gặp khó khăn, tôi cũng không có ở đó. Tôi chỉ cảm thấy có trách nhiệm. Cảm thấy tệ quá. Sau khi chú chó chết, tôi vẫn chưa phục hồi. (Ồ, Sư Phụ.)

Và chú chó nhỏ cho tôi biết rằng cô chó đen lớn hơn, cô đơn. Mặc dù cô nàng có chó mẹ bên cạnh. Họ chỉ có một tấm nhựa trong ngăn cách giữa họ. (Dạ.) [Dù] chó mẹ ở bên cạnh, nhưng cô nàng vẫn cảm thấy cô đơn. Tôi nghĩ cô nàng bám tôi hơn mấy chó khác. Bởi vì cô nàng là chó đơn độc. Cô nàng cũng không hòa thuận với các chó khác. Có lẽ đó là lý do. Và cô nàng thương tôi nhiều đến nỗi dám tiểu tiện và đại tiện trong nhà nếu tôi không nghe lời khuyên của cô nàng. Vì vậy lần trước khi cô nàng cho tôi biết có ai đó đang yêu tôi và tôi không nên yêu anh ta, (Dạ.) tôi nói: “Cảm ơn cưng”. Rồi nói tiếp: “Dù có gì xảy ra, dù có ai yêu ta đi nữa, cưng cũng không được tiểu tiện và đại tiện trong nhà chỉ vì lý do đó. Ta cấm. Nghe không?” Rồi, lần sau cô nàng quay lại, tôi nói: “Anh chàng đó vẫn còn yêu ta chứ?” Cô nàng nói: “Dạ còn”. Tôi nói: “Chớ có cả gan tiểu tiện trong nhà đó nghe!”. Thế nên, cô nàng không tiểu nữa.

Cô nàng là bạn chó dũng cảm nhất. Cô nàng không màng nếu tôi có la mắng hay đe dọa không gặp cô nàng nữa, v.v. Hoặc khiển trách cô nàng. Cô nàng chỉ làm những gì phải làm, hay muốn làm. Chỉ để cảnh báo điều này điều nọ, điều kia. Tưởng tượng coi. Thật dũng cảm và thật vô ngã. (Dạ.) Thậm chí chỉ một anh chàng yêu tôi, mà cô nàng tiểu tiện trong nhà. Và họ đã đưa cô nàng đi cả một quãng đường dài, các bạn chó đã tiểu trên đường rồi. Các bạn chó đã tiểu trước khi quay lại nhà, và rồi tiểu suốt quãng đường từ chỗ của tôi rồi. Vậy làm sao cô nàng có thể nhín lại, chỉ để vào nhà tôi “tặng” nó cho tôi như vậy? Cô nàng đi vào và ngay lập tức, chỉ như bị ghìm chặt xuống sàn nhà, và đây nhé. Tôi không ngăn được, [vì] quá nhanh. (Vâng.) Cô nàng thậm chí không để tôi chú ý hay gì hết. Lập tức, bên trong cửa, và “tè”. Vậy đó. Ôi, Trời ơi! Và đó là dấu tích của cô nàng. Lần nào cô nàng cũng làm vậy. Không thường xuyên, tạ ơn Thượng Đế, nhưng khi nào có chuyện gì lớn, thì cô nàng làm vậy. Khi tất cả mấy chó khác đã bỏ lâu rồi; họ không dám nữa. Trước đây, chó cuối cùng làm vậy là cô chó nhỏ. Nhưng cô chó đó cũng đã bỏ rồi, bởi vì bị tôi mắng quá chừng. Nhưng cô nàng này, kiên trì cho đến nay. Cô nàng không từ bỏ [ý muốn] giúp tôi. (Ồ.) Tôi chưa có cơ hội để xem tại sao [các Đấng Bảo Hộ] không muốn cho tôi gặp chó. Dĩ nhiên, bế quan mà. Tôi không nên. Mà chỉ nên hướng nội tập trung. Mọi thứ khác đều… dù sao đều không quan trọng. Chỉ là cảm xúc của họ, tình thương của họ, đôi khi cứ lôi kéo tôi. (Vâng.) Khi tôi có thời gian, hoặc khi thấy chó trên truyền hình. (Dạ.)

[Lấy ví dụ], họ không cho tôi đồ ngon để ăn, mà họ bắt tôi chỉnh sửa mấy bánh pizza hấp dẫn, chảy nước miếng và những công thức nấu ăn đó trên chương trình. (Dạ.) Và tôi không có món gì như vậy. Mà cứ phải nhìn tất cả món đó. Ý của tôi là, không phải tôi nghĩ về món đó. Mà nó cứ bày ra trước mắt tôi. Và cũng không phải tôi nghĩ về chó. Mà là họ quá bám dính tôi. Và họ không có gì nhiều để làm, ngoại trừ chỉ ăn, ngủ, và đi dạo rồi trở về nhà. (Dạ.) Ồ, dĩ nhiên, họ có Truyền Hình Vô Thượng Sư, nhưng tôi không biết họ có thích không. Chú chó duy nhất thích truyền hình và bất kỳ truyền hình nào là Benny. Chỉ có chú ngồi xem truyền hình. Chú thật sự ngồi xem truyền hình. (Ồ. Thật ngạc nhiên.) Đôi khi chú đi ra phía sau truyền hình để xem có ai phía sau không. Tôi nói: “Benny, cưng biết đó chỉ là phim ảnh”. Nhưng thỉnh thoảng chú đi ra phía sau để nhìn xem. (Thật dễ thương.) Phía sau truyền hình. Và rồi chú ngồi xem một lúc rất lâu. Chú có thể xem hoài. Mấy chú chó khác ghét truyền hình. Tôi không biết tại sao. Và Happy cho tôi biết truyền hình có bức xạ không tốt cho tôi. Và [không tốt] cho chó. Tôi nói: “Vậy thì, cưng đến phòng khác. Ta cần xem”. Cách đây cũng lâu lắm rồi lúc tôi không có Truyền Hình Vô Thượng Sư để làm. Lúc đó tôi không bị bệnh, không bị hạ nhục, không có vấn đề. Khi tôi không có Truyền Hình Vô Thượng Sư, tôi hầu như cách ly khỏi thế giới. (Dạ.) Mặc dù tôi đi giữa con người và đôi khi mua sắm, nhưng không ai biết tôi, và như vậy thật nhẹ nhõm. (Dạ, Sư Phụ.)

Tôi sống như một người bình thường. Chỉ những ai biết mình mới bám víu mình và muốn gì đó từ mình. Người ngoài, họ không bận tâm. (Dạ, Sư Phụ.) Họ chỉ phục vụ tôi hoặc bán đồ cho tôi, rồi nói: “Tạm biệt”. Họ không muốn thứ gì khác mà quý giá hơn tiền. Vì thế, nếu tôi không có Truyền Hình Vô Thượng Sư, tôi không có người xung quanh, thì tôi sống cuộc đời thoải mái hơn. Dù trong hang động, hoặc chòi nhỏ, hoặc bất cứ gì, tôi không bao giờ bận tâm. Vì chỉ cảm thấy thoải mái vô vàn, dễ chịu vô vàn, bất kỳ nơi đâu.

Và ở [Đạo tràng] Miền Đất Mới, họ có nhiều phòng, nhà, và này nọ, [nhưng] tôi không bao giờ thấy thoải mái. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì ở đó luôn luôn có người xung quanh. (Dạ.) Thậm chí một khoảng cách nhỏ, nhưng có hàng ngàn người, rồi khoảng cách luôn luôn ngắn hơn. (Dạ.) Bởi vì từ trường [của] một nhóm lớn, (Dạ.) nó lan rộng ra. Và họ biết tôi ở đó, và họ luôn luôn lôi kéo tôi.

Tôi cần phải quay lại với việc làm ở nhà bây giờ. Còn rất nhiều việc đang chờ. Cảm ơn quý vị đã thứ lỗi cho tôi. (Cảm ơn Sư Phụ đã thứ lỗi cho chúng con. Cảm ơn Sư Phụ.) Được rồi. Tôi đi. Thượng Đế gia trì. (Cảm ơn Sư Phụ. Chúng con thương Sư Phụ.) Cũng thương các cô. Cảm ơn quý vị ở đây trong thời điểm khó khăn này cho thế giới. Thượng Đế gia trì quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ đã nói chuyện với chúng con. Cảm ơn Sư Phụ.)

Xem thêm
Tất cả các phần  (11/11)
1
2020-08-26
42878 Lượt Xem
2
2020-08-27
16619 Lượt Xem
3
2020-08-28
14618 Lượt Xem
4
2020-08-29
14846 Lượt Xem
5
2020-08-30
13943 Lượt Xem
6
2020-08-31
19551 Lượt Xem
7
2020-09-01
12120 Lượt Xem
8
2020-09-02
12663 Lượt Xem
9
2020-09-03
14591 Lượt Xem
10
2020-09-04
11561 Lượt Xem
11
2020-09-05
11393 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android