Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Chỉ Những Ai Tạo Hòa Bình Mới Có Thể Lên Thiên Đàng, Phần 5/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Rất ít người có thể nhìn thấy Minh Sư Thăng Thiên. (Ồ, dạ đúng vậy.) Trừ khi họ đi lên cao hơn và Minh Sư Thăng Thiên phải hạ mình xuống một chút. (Ồ, dạ phải ạ. Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Quý vị lên một chút, các Ngài xuống một chút, thì quý vị mới thấy các Ngài. Một số người nhìn thấy Sư Phụ Thanh Hải hiện ra trước họ, (Dạ đúng.) nhưng không phải mỗi ngày, không như 24/7, (Dạ đúng.) bởi vì Minh Sư phải hạ từ trường xuống để cho đệ tử có thể nhìn thấy.

Tôi không có thời giờ để cảm thấy cô đơn hay là gì cả. Chỉ có công việc, công việc, công việc. Việc bên trong và việc bên ngoài. Thiền bên trong: phải làm rất nhiều thứ. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.) Mất rất nhiều thời gian, và rồi bên ngoài phải làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư và những thứ khác, việc kinh doanh. Vì vậy, dù tôi đang bế quan, đáng lẽ phải tĩnh lặng hơn, nhưng tôi lại rất bận. Hầu hết thời gian, tôi rất bận. (Đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nhưng tôi thích vậy. Không phàn nàn hay gì cả.

Nhưng cũng có điểm lợi là... bởi vì tôi làm việc với quá nhiều thứ đau khổ, vì vậy đôi khi tôi khóc rất to, nên tốt hơn là tôi khóc một mình. (Ôi, Sư Phụ.) Bởi vì nếu có hàng xóm, có thể họ nghĩ tôi bị điên. Hoặc nếu quý vị ở gần bên và nghe tôi khóc to như thế, quý vị sẽ lo lắng. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đôi khi tôi không thể tránh được. Chỉ tại bên trong quá đau khổ, mình phải khóc to lên. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Cho nên tôi ở một mình cũng tốt. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thật trớ trêu, nhưng là như thế đó. (Dạ, thưa Sư Phụ. Chúng con hiểu.)

Có lẽ cũng tiện hơn bởi vì đôi khi tôi phàn nàn vì phải làm việc một mình quá cực nhọc. Chẳng hạn như, lật mấy viên đá lên, (Dạ, thưa Sư Phụ.) và đem ván gỗ ra ngoài. Có mấy tấm to và nặng vì nó dày. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Ván dày để cho an toàn, giữ vững vàng. Nhưng không vững cho tôi khi rinh nó đi.

Tôi phải kéo lê từng chút, mỗi chút nhích được vài phân để mang hết ván gỗ ra bên ngoài, để ở một nơi khác. (Ồ, dạ hiểu rồi.) Vì thậm chí không có chỗ trống để đặt nó ở bên ngoài căn nhà gỗ của tôi. Không có sân rộng hay là gì hết. Nhà ở giữa rừng, nhưng khu vực trống thì nhỏ. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Tối đa là một vài mét, tính chung với nhà gỗ có lẽ là 15 mét vuông. (Ồ.) Nên thậm chí không thể để ván gỗ bên ngoài nhà ở. Tôi phải kéo lê đi thật xa.

Và nghĩ: “Ôi, giá như có một người đàn ông thì tốt biết mấy”. Đàn ông có cơ bắp. Đấng nam nhi. Để dời hết đá, gạch và ván gỗ này đi cho tôi. (Dạ.) Tôi chỉ có việc đứng chỉ tay năm ngón, bảo: “Dọn hết đi. Ngay bây giờ”. Và thay vì chỉ tay, thì tôi làm đau tay mình. (Ồ.)

Không sao đâu. Tôi bảo quý vị rồi, cỏ dại sẽ không chết đâu. Unkraut stirbt nicht. (Unkraut verdirbt nicht.) “Cỏ dại sẽ không chết”, [người Đức] nói như thế đó. Cỏ dại. Cỏ dại không chết. Không dễ chết đâu. Người ta cố gắng nhổ cỏ dại đi, thì nó cũng mọc lên lại! (Dạ.) Dù chỉ còn sót lại một vài cọng rễ thôi. (Dạ đúng.) Họ muốn nhổ nó đi, để họ có thể trồng rau, và rồi chẳng biết từ đâu nó lại mọc nữa. (Dạ đúng.) Có khi gió thổi mang hạt cỏ vào vườn, rồi nó tự mọc lên thôi. (Dạ phải. Dạ.) Mình không cần phải để cỏ vào vườn.

Lúc đầu thì [ngón tay] đau, nhưng sau một thời gian thì quen, và rồi sẽ bớt đau nhanh thôi. Vẫn còn bầm một chút, nhưng không sao đâu. (Dạ hiểu.) Tôi đã học được bài học của mình. Lần sau, tôi sẽ không đập tường. Hoặc thậm chí đập bàn. Có khi tôi đập bàn. Tội nghiệp cái bàn. Không phải tôi lo cho mình. Mà tôi lo cho cái bàn và bức tường. Lỡ tôi đập thủng nó với tất cả năng lượng đau khổ của tôi thì sao? (Ôi, Sư Phụ.)

Đôi khi tôi không thể chịu đựng nổi thế giới này, không thể, thực sự không thể. Ôi Trời ơi. Hầu như lúc nào tôi cũng phải ráng chịu đựng, vì công việc. Nhưng đôi khi không thể chịu nổi, tôi phải rời khỏi cái máy tính rồi khóc (Ôi, Sư Phụ.) hoặc bước ra ngoài. Rồi sau đó quay lại máy, che mắt lại và tắt phần đó, hoặc chuyển sang phần kế, bất cứ gì. Ai mà chịu được điều này, hả? (Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Và làm sao có ai lại ăn họ cho được? (Dạ.) Ăn thịt người-thân-động vật vô tội, đau khổ, bất lực, đáng thương này.

Được rồi, nói câu kế đi. Tôi trả lời xong câu hỏi rồi chứ? (Dạ rồi ạ. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.)

Ờ, có thể tôi cần người đồng hành. Tôi bảo quý vị rồi, một người đàn ông cơ bắp để làm những thứ này. Nhưng những thứ này không thường xảy ra. Cho nên nếu có người đàn ông gần bên, tôi không biết phải sử dụng anh ta thế nào. Anh ta sẽ chán chường và cảm thấy giống như Tổng thống Putin. Tôi không biết anh ta sẽ làm gì tiếp theo.

Vậy, được rồi. Tôi chỉ tự nhủ: “Đừng lo”. Tự nhủ: “Hãy làm từng việc một. Chỉ từng việc một”. (Dạ, đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Và cái quan trọng nhất thì làm trước. (Dạ.) Nhưng đôi khi, điều quan trọng nhất phải bị gác lại, vì tất cả công việc, như mấy viên đá và tấm thảm này. Họ đã gửi cho tôi vài ngày trước, nhưng tôi chưa làm được. (Ồ.)

Quá nhiều việc! (Dạ hiểu.) Rồi tôi còn nói: “Đừng lo, mình đã chịu đựng được ngần ấy năm rồi, nên thêm vài ngày nữa cũng chẳng sao”. Tôi tự bảo mình. “Và đừng phàn nàn. Làm được. Mình sẽ làm được. Mình không có lựa chọn. Đã bảo rồi”. Thực sự, khi không có lựa chọn, mình sẽ nghĩ ra cách để làm các thứ. (Dạ, đúng vậy, thưa Sư Phụ.)

Giống như, khi ở châu Âu, tôi đi mua sắm một mình, và tôi không có xe đẩy kiểu có giỏ, có túi mà họ bán đó. Và rồi mình cho mọi thứ vào trong đó và đẩy đi. Tôi không có. Nơi tôi sống, họ không có bán mấy thứ này, nên tôi dùng một hành lý xách tay. (Ồ.) Biết không, va-li nhỏ, va-li xách tay. (Ồ, vâng.) Tôi kéo nó vào trong siêu thị, mua đồ cần dùng, dồn hết vào va-li rồi kéo về nhà. Tôi không muốn lái mấy xe này, quá phức tạp để lùi xe ra và sau đó đậu xe lại đâu đó. (Dạ.) Chỗ siêu thị không xa lắm, nên tôi đi bộ. Tôi tự nhủ: “Tập thể dục cũng tốt mà”. Lần nào cũng vậy.

Mỗi lần tôi không muốn làm công việc lao động, tôi nói: “Tập thể dục cũng tốt mà. Làm đi cô gái, mau lên”. Tôi không nói: “Làm đi, bà”, mà nói: “Làm đi, cô gái”, làm như tôi còn trẻ và mạnh vậy. Giống như, cách đây lâu rồi, khi còn ở đạo tràng, tôi từng trộn xi măng và xây này xây kia, cùng với đệ tử. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Xây hang động này nọ. Thiết kế và xây cất. (Vâng.) Tôi làm đủ thứ. Người phụ nữ điên rồ. (Nhưng tuyệt vời, thưa Sư Phụ.) Ờ, có lẽ vậy. Cho nên tôi già nhanh hơn, chứ đáng lẽ còn trẻ hơn.

Nếu là hành giả, mình thiền nhiều, không phải làm gì nhiều, như Đức Phật, thì mình sống thọ hơn và trông trẻ hơn. Trẻ lâu hơn. Thôi kệ. [Thân tôi] là chiếc xe cũ. Nhưng vẫn còn lái được. [Và] tôi lái xe như điên mỗi ngày.

Nói đi. Còn gì nữa? (Vâng, thưa Sư Phụ. Vì sao Minh Sư Thăng Thiên không thể truyền Tâm Ấn, mà phải Minh Sư tại thế mới có thể làm được điều đó ạ?)

Minh Sư Thăng Thiên có thể làm được. (Ồ! Ồ, hay quá.) Có thể làm được. Có điều là chúng ta không thể nghe, và không thể thấy các Ngài. (Ồ! Đúng vậy ạ.) Vấn đề là vậy. (Dạ.) Và Minh Sư Thăng Thiên không thể luôn thị hiện thành hóa thân ánh sáng để dạy quý vị. Các Ngài có những việc khác để làm. (Ồ.) Các Ngài không chuyên về điều đó nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Giả sử, Chúa Giê-su hay Phật muốn dạy quý vị. Quý vị có thấy các Ngài không? (Dạ không, thưa Sư Phụ. Không dễ.) Không thấy. Đó là điểm chính. Và không phải như bất cứ lúc nào quý vị cũng có thể gửi điện thư cho các Ngài? Hoặc nhắn tin hoặc skype cho các Ngài, hoặc… (Đúng vậy ạ.)

Cảnh giới vật chất cần công cụ vật chất. (Dạ, đúng ạ.) Giống như chúng ta có điện, nhưng không thể đụng vào điện, không thể sử dụng điện. Mình phải dùng dây điện. (Dạ. Đúng vậy ạ.) Phải bắt điện vào dây điện, thì mình mới dùng được. (Dạ đúng.)

Minh Sư Thăng Thiên, hầu hết Các Ngài ở trong từ trường khác, cảnh giới khác. Quý vị không thể nào tiếp cận. Cho dù các Ngài hiện ra trước mặt quý vị, quý vị cũng không thể tiếp cận. (Ồ. Dạ hiểu. Dạ đúng.) Đó là một từ trường khác. (Dạ đúng. Dạ.) Có một ngăn cách giữa từ trường con người và từ trường cao của Minh Sư Thăng Thiên. (Dạ.) Đó là chưa nói đến nếu quý vị không chịu nổi năng lượng của các Ngài, quý vị có thể tự làm hại mình. (Ồ, đúng ạ. Dạ.) Cũng giống như điện cao thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị không thể chịu được nỗi.

Rất ít người có thể nhìn thấy Minh Sư Thăng Thiên. (Ồ, dạ đúng vậy.) Trừ khi họ đi lên cao hơn và Minh Sư Thăng Thiên phải hạ mình xuống một chút. (Ồ, dạ phải ạ. Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Quý vị lên một chút, các Ngài xuống một chút, thì quý vị mới thấy các Ngài. Một số người nhìn thấy Sư Phụ Thanh Hải hiện ra trước họ, (Dạ đúng.) nhưng không phải mỗi ngày, không như 24/7, (Dạ đúng.) bởi vì Minh Sư phải hạ từ trường xuống để cho đệ tử có thể nhìn thấy. Và không phải tất cả đệ tử đều lên tới mức tiêu chuẩn tâm linh đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là chưa nói đến việc các Minh Sư Thăng Thiên không phải lúc nào các Ngài cũng điều chỉnh từ trường của các Ngài cho quý vị. (À, dạ đúng.) Bởi vì các Ngài biết quý vị không nghe.

Ý nói không phải quý vị, mà là con người, con người rất khó dạy. Họ cố gắng, nhưng họ không thể. Hầu hết trường hợp, 99,9% là không thể. (Ồ. Dạ.) Chúng ta đã phát sóng giáo lý của một số vị Minh Sư Thăng Thiên, như Thánh Germain (Vâng, thưa Sư Phụ.) và Minh Sư Morya, và các vị khác. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Các Ngài chỉ hiện ra cho một hoặc hai người thôi. (Dạ, Sư Phụ. Vâng. Dạ đúng.) Phần lớn, các Ngài không luôn luôn xuất hiện. Thỉnh thoảng các Ngài mới hiện ra, nhưng thường là các Ngài chỉ đọc cho viết giáo lý của các Ngài thôi. (Dạ. Dạ đúng.) Có bao nhiêu người nhìn thấy vị Minh Sư Thăng Thiên đâu? (Dạ, đúng vậy, thưa Sư Phụ.)

Chúng ta mù, điếc và câm trong hình thể con người. Đó là vấn đề. Và ngay cả các vị Minh Sư tại thế liên tục bảo quý vị nhiều điều – mà quý vị còn không hiểu, và không thấy gì tốt hơn nữa là.

Đó là rất nhiều, rất nhiều việc. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Khi Đức Phật còn tại thế, có bao nhiêu người theo Ngài, thật sự theo Ngài? Và khi Chúa Giê-su còn sống, bao nhiêu người? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Hoặc Đức Tiên Tri Muhammed, Bình An Ở Cùng Ngài, hoặc Đức Mahavira, có bao nhiêu người theo Ngài? (Dạ, đúng vậy ạ. Dạ đúng.) So với dân số thế giới. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Và nhiều người vẫn còn như vậy. Cũng vậy với tất cả Đạo Sư Sikh giáo, Đạo Sư Nanak, và Minh Sư Ấn giáo, đủ dạng Minh Sư rất nổi tiếng và Minh Sư ít được biết đến, ít nổi tiếng hơn – cũng đều như vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ. Đúng vậy ạ.)

Các Ngài xuống trần và cố gắng hết sức, nhưng con người cứ bị nhấn chìm trong từ trường phủ định và ảnh hưởng độc hại bởi lực phủ định. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Chúng chỉ muốn… Chúng chiếm giữ lãnh thổ. Chúng muốn kiểm soát con người, kiểm soát linh hồn. Để chúng có thể có sân khấu, như thống khổ, đau đớn, buồn phiền, sự sống, cái chết, vô minh, giết hại lẫn nhau, ăn thịt chúng sinh còn sống. và đủ thứ. (Dạ.) Chúng thích mọi màn kịch này. Chúng thích mọi chiến đấu độc hại này. Chúng không thể từ bỏ. Thiên nhân, Họ không làm vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ. Đúng vậy ạ.) Cho nên nếu mọi người lên Thiên Đàng, thì chúng sẽ không còn những trò vui độc ác này nữa. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Chúng muốn có hình phạt, chúng muốn bảo con người rằng chúng sẽ thưởng cho con người nếu con người làm tốt. Nhưng có bao nhiêu người có thể làm tốt trong thế giới hỗn loạn, đầy cám dỗ và khủng khiếp này, mà ai cũng có thể sa ngã bất cứ lúc nào? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Sa ngã từ khi chào đời rồi. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Vâng.) Họ đã nhét thịt vào cơ thể quý vị rồi, cho dù quý vị không muốn ăn, quý vị nhổ ra, họ lại nhét thịt vào, khi quý vị chỉ mới được vài tháng tuổi. (Dạ, đúng vậy ạ. Dạ đúng.) Quý vị bất lực, quý vị không tạo nghiệp, [nhưng] họ tạo nghiệp dùm quý vị. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ phải.) Thế giới khủng khiếp.

Và bây giờ chúng ta có đời sống hiện đại công nghệ cao và đủ thứ, thì nó hại chúng ta theo những cách khác qua bức xạ. (Ôi.) Tôi đã kiểm tra tất cả các máy móc trong nhà – ngay cả khi đã tắt đi, chúng vẫn có phát ra bức xạ. (Ồ. Trời ơi.) Ngay cả quạt máy, tủ lạnh, máy hút ẩm, máy sưởi, mọi thứ. (Ồ.) Ngay cả điện thoại cố định nữa. (Ôi chao.) Đừng nói chi tới điện thoại di động. (Dạ.)

Tất cả quý vị đều phải mua những thứ nhỏ chống bức xạ mà quý vị dán trên điện thoại của mình. Tôi đã bảo nhiều lần, nhưng không chắc là quý vị có nhớ hay là đã mua chưa. (Dạ có, thưa Sư Phụ. Chúng con có mua, thưa Sư Phụ.) Hãy đặt mua nếu quý vị chưa có. Và mấy thứ đó dùng mãi mãi hay là phải thay nó vài năm một lần? (Chúng con cần tìm hiểu.) Hãy tìm hiểu ngay nhé. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và cũng phải dán nó vào đồng hồ nhỏ, đồng hồ báo thức nhỏ. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Xem thêm
Video Mới Nhất
38:04

Tin Đáng Chú Ý

40 Lượt Xem
2024-12-20
40 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android