Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Câu Chuyện Về Ngài Ma Ha Ca Diếp (thuần chay) , Phần 3/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Ôi Trời, chúng ta nói chuyện quá lâu. Tôi muốn kể quý vị nghe về Ngài Ma Ha Ca Diếp. Ngài Ma Ha Ca Diếp thật ra vẫn còn ở trong núi Kê Túc đó. Và nhiều người đã đến đó để hành hương và mua đồ lưu niệm từ đó. Họ tin rằng mấy món quà lưu niệm này có lực Gia trì của Ngài Đại Ma Ha Ca Diếp. Nhưng chính Ngài, vị sư thật sự, đang ở trong ngọn núi đó. Không ai có thể thấy được Ngài. Dĩ nhiên, Ngài ẩn mình bên trong một hang động trong núi. Nhưng Bản thân Ngài có một hóa thân. Và phàm thân đó ở Trung Quốc như một con người, và làm những gì con người chúng ta làm.

Vì vậy, thấy không, tất cả chúng ta đều có bổn phận; ngay cả khi quý vị là con người, nhưng ai biết được, có thể quý vị đến từ Thiên Đàng cao, và vẫn đang ở trên Thiên Đàng cao – linh hồn quý vị, Chân Ngã của quý vị – và quý vị được kết nối ở đây trên Địa Cầu với phàm thân của mình qua loại dây bạc [sinh mệnh] này giúp quý vị sống trên Địa Cầu. Ngay khi sợi dây đó bị cắt hoặc bị đứt theo cách nào đó, thì quý vị không thể sống được nữa.

Và nếu tình cờ, chẳng hạn, quý vị ngừng thở vì lý do nào đó, như trong một vụ tai nạn hay gì đó, thì sợi dây vẫn còn đó để giữ cho quý vị sống. Nhưng nếu linh hồn của quý vị bị kéo xuống địa ngục, và nếu ở trong địa ngục quá lâu thì quý vị không thể trở lại thể xác được nữa, vì lúc đó sợi dây bạc nối linh hồn với thể xác sẽ bị phân hủy. Thân thể của quý vị xuống địa ngục là thân thể a-tu-la. Quý vị sẽ cảm thấy đau đớn nhiều như ở trong thân thể vật chất, thậm chí còn đau đớn hơn, vì nếu có thân thể vật chất, thì còn được che chắn khỏi đủ loại cảm giác địa ngục. Dù vẫn còn ở trên Địa Cầu – đi lại khắp nơi hay là nằm trên giường sống dở chết dở – thân thể a-tu-la của quý vị đã ở trong địa ngục chịu đủ loại hình phạt rồi, nhưng thể xác không cảm thấy gì nhiều. Đó là như vậy. Nhưng khi thể xác mất đi, dĩ nhiên quý vị sẽ cảm nhận được. Khi thân thể a-tu-la ở trong địa ngục quý vị cảm thấy mọi thứ rất mãnh liệt, phóng đại hơn rất nhiều, bởi vì quý vị không còn thân thể vật chất để che chắn nữa.

Nhiều người đã ở địa ngục rồi, linh hồn của họ gắn liền với thân thể a-tu-la đó. Chúng ta có nhiều thân thể, và thân thể a-tu-la là một trong những thân của mình. Chúng ta cũng có thân thể nhân quả, thân thể Phạm Thiên từ Đẳng Cấp Thứ Ba và thân thể a-tu-la. Bất cứ điều gì xảy ra cho thân thể a-tu-la, thì thân người không cảm thấy nhiều lắm. Nhưng đôi khi nếu nó quá mạnh, nó có thể gây ra bệnh tật hoặc cảm giác kỳ lạ nào đó – đau đầu hoặc ác mộng, những thứ tương tự. Và cảm giác đau đớn như thể quý vị đang ở địa ngục. Nhưng phần lớn, sỡ dĩ quý vị còn sống là vì định nghiệp của quý vị là như thế, thì dù đã chịu hình phạt trong địa ngục rồi, nhưng thân thể vật chất không cảm thấy đau đớn.

Vì vậy, Ngài Ma Ha Ca Diếp có một phàm thân trên Địa Cầu, y như con người. Như tôi đã nói với quý vị trước đây, Vua Nghiệp Quả sống gần nước Úc. Tôi không muốn nói cho quý vị biết. Không muốn quý vị đến đó, chạy khắp nơi để tìm kiếm Ông. Là người phàm, trong thân thể người phàm, nhưng Ông là Vua Nghiệp Quả, và Ông vẫn đang làm công việc của mình – cả trong thế giới loài người cũng như trong thế giới vô hình, chẳng hạn như thế giới A-tu-la. Đôi khi chúng tôi nói chuyện.

Ngài Ma Ha Ca Diếp là một Chúng Sinh vĩ đại, vị Thánh (Bồ Tát) vĩ đại. Khi là tỳ kheo, Ngài sống hoàn toàn trái ngược với đời sống trước đó của Ngài ngoài thế gian. Ngài là con trai của một gia đình rất giàu có, nên Ngài có mọi thứ Ngài muốn và sống xa hoa. Nhưng từ khi còn trẻ, Ngài luôn muốn xuất gia để tu hành. Ngài không muốn ở nhà, tiếp tục công việc kinh doanh hoặc vui hưởng sự xa hoa. Cũng giống như Đức Phật – Đức Phật là một hoàng tử, nhưng Ngài đã từ bỏ tất cả để tìm kiếm sự khai ngộ, để đạt quả vị Phật. Ngài Ma Ha Ca Diếp thậm chí còn cưới một phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ đẹp nhất mà bất cứ ai có thể thấy vào thời đó, ở tỉnh đó hoặc có thể là cả nước.

Xin lỗi. Tôi muốn nói tại sao tôi ho, nhưng không biết có nên nói không. Để tôi hỏi. Ờ, đó là… Đừng lo. Tôi thực sự không bị bệnh hay gì cả. Mà chỉ là nghiệp biểu hiện ra do sự can thiệp của tôi với một số người trong chiến tranh. Cụ thể... Đây, Luật mà chính Vua Nghiệp Quả thậm chí đã nói với tôi, vì tôi chẳng bận tâm cho lắm. Đôi khi thông tin đến với tôi một cách tình nguyện, tự nhiên, không cần tôi tìm kiếm. Hoặc có lẽ đôi khi tôi nghĩ tới câu hỏi đó trong đầu, rồi một vị Vua nào đó của phân bộ khác nói cho tôi biết, gửi cho tôi một thông điệp.

Có rất nhiều Vua thuộc các lĩnh vực khác nhau, sứ mệnh khác nhau. Một ngày nọ tất cả họ đều đến gặp tôi, vì tôi được gọi là “Vua của muôn Vua của muôn Vua của muôn Vua”. Đó cũng có nghĩa là Vua của muôn Vua quá khứ, Vua của muôn Vua hiện tại và Vua của muôn Vua tương lai. Lý do là vậy. Và có rất nhiều Vua: Vua Hòa Bình, Vua Chiến Tranh, Vua Gió, Vua các vì Tinh Tú, Vua Sao Bắc Đẩu, Vua Sao Nam Đẩu, Vua Nhân Từ, đủ loại Vua – thậm chí cả Vua của ác quỷ hoặc Vua của ác ma. Một ngày nọ, tất cả họ đều đến gặp tôi. Đó là khi nào? Chắc là năm ngoái, năm ngoái vào khoảng tháng Tư. Dịp nào đó, tất cả Vua đều đến chỉ để tỏ lòng tôn kính. Tôi không làm phiền Họ nhiều vì Họ rất bận, Họ đang làm công việc của Họ. Và chỉ khi thực sự cần một số thông tin, tôi mới gọi Họ đến và chúng tôi nói chuyện ngắn gọn. Chúng tôi không nói nhiều như cách tôi nói với quý vị.

Trước đây, tôi không nhận biết một danh hiệu nghiêm túc như vậy. Tôi chỉ nghĩ nó dài quá và Họ nên cắt ngắn lại. Nếu Họ muốn gọi tôi là Vua của muôn Vua, vậy được rồi. Và mấy từ Vua khác, Họ chỉ cần nói: “O.K.’s”. O.K.’s có nghĩa là “của muôn Vua” – “K.O.K.’s”, đại khái vậy. Khi tôi viết gì đó và Họ đánh vần cho tôi, tôi nói: “Đừng có dài dòng quá. Tôi lười viết lắm”. Đó là lý do tôi bảo Họ như vậy. Và tôi nói: “Tại sao tất cả Quý Vị cứ phải gọi tôi như thế này? Mất thời gian quá”. Bởi vì đôi khi Họ phải đánh vần từ đó cho tôi, và Họ không xưng hô với tôi như “Ngài” và “Tôi”. Họ gọi tôi là “Vua của muôn Vua của muôn Vua của muôn Vua”, và danh hiệu đó quá dài đối với tôi.

Rồi, một ngày nọ, tất cả Họ đều đến nói: “Đây là lý do chúng tôi gọi Ngài là Vua của muôn Vua của muôn Vua của muôn Vua – bởi vì Ngài là Vua của chúng tôi. Và trong tương lai, khi muôn Vua khác xuất hiện, Ngài cũng sẽ là Vua của Họ. Và trong quá khứ, Ngài cũng là Vua của tất cả muôn Vua”. Vậy bây giờ quý vị cũng biết rồi – tất cả những câu hỏi này trong đầu quý vị tại sao tôi lại có danh hiệu này, danh hiệu kia – tôi đâu có yêu cầu điều đó.

Lần đầu tiên, tôi cũng không biết rằng người đang nói chuyện với tôi là tôi. Nên tôi hỏi: “Ai vậy?” Tôi có kể với quý vị rồi, Vị đó nói: “Đây là Minh Sư Tối Thượng”. Tôi nói: “Ồ, rất hân hạnh được biết Ngài”. Nên, Tiếng Nói đó nói rằng: “Đó là Chính Ngài”. Có một Đấng đồng hành cùng Vua của muôn Vua, và Vị đó nói với tôi điều này, điều kia, điều nọ – đã giới thiệu danh hiệu của tôi với tôi, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Quá bận. Và để làm gì? Cho dù tôi là “Vua của muôn Vua”, thì điều đó có ích gì cho tôi? Tôi đã từ bỏ mọi thứ rồi. Chỉ là tôi vẫn phải nhớ một số điều, vì điều đó giúp tôi rút ra nhiều Lực Lượng hơn, để tôi có thể dùng Lực Lượng đó giúp thế giới này nhiều nhất có thể. Thành ra tôi vẫn cần danh hiệu đó, một số danh hiệu.

Và tôi chưa bao giờ nghĩ là tôi sẽ nói với quý vị rằng tôi là Phật Di Lặc, hay Chuyển Luân Thánh Vương. Bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến tất cả những điều này. Tôi quá bận rộn làm việc mỗi ngày. Cũng như nếu mình đã tốt nghiệp hoặc nếu mình là bác sĩ, mình không thể cứ nghĩ: “Ồ, tôi là bác sĩ, tôi là bác sĩ. Thật tuyệt vời, tuyệt vời làm sao”. Không, quý vị chỉ chăm sóc bệnh nhân của mình. Vậy thôi. Chỉ có bệnh nhân mới luôn [khiến] quý vị nhớ mình là bác sĩ. Những người mà quý vị đang điều trị làm quý vị nhớ rằng quý vị là bác sĩ vì họ gọi quý vị là “Bác sĩ này”, “Bác sĩ kia”. Họ thậm chí còn gọi vợ quý vị là “Bà bác sĩ”, dù cô ấy không có bằng bác sĩ nào, nhưng vì cô ấy là vợ của bác sĩ. Trong tiếng Đức, người ta cũng gọi vợ của bác sĩ là “Bà Bác sĩ” – Frau Doktor. Dễ thương vậy đó. Coi đó, nếu là phụ nữ mà muốn được gọi là bác sĩ, chỉ cần kết hôn với một bác sĩ. Rất tiện – không cần phải học rất nhiều năm và làm việc vất vả như vậy cho bằng bác sĩ của mình.

Photo Caption: Hãy Để Con Đường Bị Bỏ Quên Được Hồi Sinh, Hãy Đi Theo Nó Đến Ngôi Nhà Đẹp Đang Đón Chào!

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (3/10)
1
2024-07-23
6540 Lượt Xem
2
2024-07-24
4970 Lượt Xem
3
2024-07-25
4889 Lượt Xem
4
2024-07-26
4284 Lượt Xem
5
2024-07-27
4156 Lượt Xem
6
2024-07-28
3803 Lượt Xem
7
2024-07-29
3827 Lượt Xem
8
2024-07-30
3741 Lượt Xem
9
2024-07-31
3841 Lượt Xem
10
2024-08-01
3906 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android