Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm
Vậy tất cả quý vị được ăn uống đầy đủ chứ? (Dạ đủ.) Vậy tôi chào tạm biệt nhé, vì quý vị cứ ở lại tại chỗ này thì thật nóng cho quý vị. (Dạ không đâu!) Tôi cảm thấy khá mát mẻ vì ngồi trong bóng râm, nhưng lo là quý vị sẽ bị nóng. Sao quý vị không che đầu lại? À, tôi nghĩ Thượng Đế đã cho mình mái tóc. Và vậy là đủ tốt rồi. Thành ra tôi mới để tóc dài trở lại. À, có một cô ở đây nhờ tôi nói với quý vị, là chúng ta đang ở trong cuộc chiến tâm linh. Và cô ấy muốn tôi nói với quý vị là chúng ta phải “chiến đấu” bằng tình thương. Bất cứ điều gì xảy ra trong đời mình, đều như là một sự mất cân bằng giữa lực phủ định và lực khẳng định. Quý vị nghe có rõ không? (Dạ rõ.) Có nghe được không? (Dạ nghe.) Mở loa lớn hơn chút. Có người yêu cầu. So với quý vị thì tôi không có điểm nào để gọi là to tát hơn quý vị. Ý tôi là, vóc dáng nhỏ bé của tôi, và tôi không giả bộ để làm một người quan trọng hơn đứng đầu về tâm linh, hay là gì cả. Chỉ là có người muốn tôi chuyển lời của họ đến quý vị là… vì tôi có cái mi-crô. …là chúng ta phải “chiến đấu” cuộc chiến tâm linh bằng tình thương. Chứ không phải chỉ [chiến đấu] với những ngôi nhà đang cháy hay thảm họa. Chính cái lực phủ định nó đang hoạt động mà chúng ta phải nghĩ đến việc chiến đấu với nó. Cho nên chúng ta có sự lựa chọn giữa phủ định và khẳng định. Rất đơn giản: Mỗi khi nghĩ phủ định, thì chuyển sang nghĩ khẳng định. Mỗi lần muốn nói lời phủ định, thì chuyển sang nói lời khẳng định. Mỗi lần muốn ghét ai thì hãy suy nghĩ lại và chuyển sang thương yêu, vì ghét người thì đâu giúp ích gì cho mình. (Dạ đúng.) Và chúng ta có thể tận hưởng tất cả sự đầy đủ, sang trọng, và tất cả vẻ đẹp mà Thượng Đế ban cho chúng ta. Nhưng chúng ta phải nhớ Vị Chủ Nhân. Chúng ta phải nhớ Thượng Đế. Và Thượng Đế là chính chúng ta, Bản tánh cao quý nhất của chúng ta, không gì hơn. (Hay quá.) Tôi chỉ truyền đạt lại những lời đó thôi. Vì vậy, đừng làm cho cái ngã của tôi cảm thấy to lớn hơn. Xin lỗi, đôi lúc cái ngã phồng lớn thêm khi nó nghe tiếng vỗ tay và những thứ như vậy. Và vì quý vị gọi tôi là Sư Phụ, như vậy cũng chẳng giúp ích gì cho cái ngã của tôi cả. Nhưng tôi cố gắng hết sức để kiềm chế nó, và bên trong tôi cũng vất vả. Bên trong cũng có sự tranh đấu giữa hai lực khẳng định và phủ định. Chẳng hạn, sáng nay nếu tôi nghe theo lực phủ định, thì tôi đã ở nhà rồi và ngủ thêm vài tiếng nữa. Hoặc rề rà ở đâu đó đọc báo. Hoặc là cứ lần lữa, thay vì thức dậy lúc sáu giờ, trang điểm một chút rồi loay hoay, loay hoay để quyết định là sẽ mặc bộ trang phục nào cho dịp này. Và ai cũng khuyên tôi nên mặc bộ trang phục truyền thống này, với một cái mũ cao và trông rất lộng lẫy. Tôi nói, không, không, không. Không, không, không. Đây không phải là lúc [ăn mặc như vậy]. Và rồi tôi nói: “Vậy thì mình mặc cái gì đây? Mình không có bộ trang phục nào có màu sẫm. Mình không bao giờ có đồ màu đen, và trong dịp này thì người ta nên mặc đồ đen”. Vì vậy, tôi loay hoay, và rồi tôi đã bỏ lớp áo đầu tiên mà nó có vẻ hơi lộng lẫy một chút. Cho nên mới thấy tôi có vẻ hơi giản dị như thế này. Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Với tất cả niềm yêu thích về sự sang trọng và vẻ đẹp, tôi đã bỏ đi rất nhiều rồi. Đó chính là vấn đề với lực phủ định. Nó nói với mình nhiều thứ mà mình không nên làm vào thời điểm không thích hợp. Cho nên chúng ta có sự lựa chọn để suy nghĩ tích cực. Tất cả những điều mang lại ích lợi cho người khác và cho chính mình vào đúng thời điểm, thì đó là tích cực. Và tất cả những thứ làm tổn thương mình và làm tổn thương người khác, thì đó là tiêu cực. Nên lúc nào chúng ta cũng phải xem xét điều gì là tiêu cực, và điều gì là tích cực, và đó là cách chúng ta chiến đấu. (Dạ.) Và khi chúng ta luôn luôn nghĩ khẳng định, nói khẳng định, và thương yêu mọi người, và luôn luôn hành động theo cách tích cực – nghĩa là theo cách thích hợp vào đúng thời điểm, và mang lại ích lợi cho mình và cho người khác – thì đó là lúc chúng ta đứng về phía lực lượng khẳng định. Và lực lượng khẳng định có thêm một kho lực lượng để chiến thắng lực phủ định trên thế giới này. Xin hãy vỗ tay. Như vậy tốt cho cái ngã của tôi. Để nó cho phép tôi nói thêm một chút nữa. Bằng không, nó sẽ kéo tôi ra và nói: “Bà về nhà đi. Bà về nhà đi, đi ngủ, đi ngủ”. Đúng vậy, vì mấy tuần qua tôi bị bệnh, nên cái ngã nó có thêm lý do để bảo tôi đi ngủ và nghỉ ngơi. “Ngủ nghỉ tốt cho làn da của bà, tốt cho sắc đẹp của bà”, và những thứ như vậy. Cái ngã luôn nói với tôi nhiều thứ lắm. Vậy bây giờ, nếu trên thế giới này có nhiều năng lượng khẳng định hơn thì chúng ta sẽ có nhiều vẻ đẹp hơn, nhiều sự may mắn hơn. Ý tôi không phải là về mặt tiền bạc, mà là về môi trường không khí và trong mọi việc chúng ta làm, sẽ được suôn sẻ hơn và thành công hơn. Và nếu có nhiều lực phủ định hơn thì chúng ta tạo thêm nhiều thảm họa hơn, nhiều rắc rối hơn, nhiều chiến tranh hơn và nhiều tranh cãi hơn giữa những người láng giềng. Cho nên mình có sự lựa chọn. Vậy đừng nghĩ rằng thảm họa ở đây hoặc ở nơi nào khác có lẽ chỉ là nghiệp quả của những người ở chỗ đó mà thôi. Chúng ta cũng có phần trách nhiệm. Mỗi khi nghĩ phủ định, thì chúng ta chịu trách nhiệm cho một thảm họa trên thế giới hoặc ở khu phố của mình. Vì vậy, hãy luôn luôn cố gắng nghĩ khẳng định. Hãy cố gắng thương yêu và tử tế, và cố gắng kiểm soát sự suy nghĩ tiêu cực của mình. Phải, khó đó. (Nhưng cứ làm thôi.) Khó. Cô ấy nói: “Cứ làm thôi, đừng cố gắng”. Nhưng tôi thì nói khéo hơn. Nếu không, mọi người sẽ đuổi tôi ra. Họ sẽ đuổi tôi ra ngoài nếu tôi nói thẳng thắn như quý vị. Tôi đang cầm mi-crô. Nếu tôi không nói năng khéo léo, thì tôi không giữ nó được lâu đâu. Cảm ơn quý vị có mặt ở đây và đã chân thành. Quý vị phải chân thành trong lúc láng giềng của mình gặp hoạn nạn, chứ không chỉ có mặt ở đó để khoe trang phục và phô trương sự thông cảm. Chúng ta phải luôn chân thành. Chúng ta hiểu rõ lòng mình. Đó là điều quan trọng nhất. Không phải là phóng viên biết điều đó, hoặc tất cả những người láng giềng phải biết điều đó. Mà chúng ta biết. Chúng ta biết là mình có chân thành và tích cực hay không. Lúc nào chúng ta cũng phải suy nghĩ tích cực. Tôi biết quý vị đã biết rồi. Tôi biết quý vị biết điều đó, nhưng đôi lúc quên sử dụng thôi. Chỉ vậy thôi. Vậy, hãy ráng tận dụng nó nhiều hơn. Nghĩ khẳng định. Nói khẳng định. Làm mọi việc một cách thương yêu. Suy nghĩ theo cách thương yêu. Mỗi khi ý nghĩ thiên về tiêu cực, thì hãy cắt nó đi và kéo mình trở lại. Đó là cách duy nhất. Tôi không có bí quyết nào khác. Tôi cũng đang cố gắng làm như vậy. Tôi đang cố gắng. Tôi có nói với một số quý vị là tôi sẽ đi Texas. Hôm nay lẽ ra là tôi phải đi. Hoặc là đi hôm qua rồi. Nhưng rồi, vì sắp có buổi họp mặt này, nên tôi đã hủy chuyến đi đó. Nhưng mà tôi cũng sắp đi rồi. Vậy tôi không có nói dối ha. Chỉ là hoãn lại thôi. Tôi sẽ đến đó. Vậy chúc tất cả quý vị luôn có năng lượng tích cực tốt nhất từ hôm nay và mãi mãi. Amen. Cảm ơn quý vị. Tôi nói đủ rồi chứ? (Dạ đủ rồi ạ.) Mọi thông điệp đều được nói ra hết rồi chứ? (Dạ rồi.) Cảm ơn quý vị. Tạm biệt. Tiếp tục vui vẻ đi nhé. Không phải là lực phủ định bảo tôi bây giờ phải đi, mà là đã đến lúc phải đi. Tôi nghĩ mình nên rời đi lẹ. Nếu không thì, quý vị sẽ thấy chán tôi, rồi trở thành tiêu cực. Đuổi tôi ra ngoài. Cảm ơn quý vị. Khi thiền định hoặc khi có thời gian, khi tâm trí không bận rộn, quý vị hãy luôn luôn nghĩ khẳng định và cầu nguyện cho các nạn nhân trên toàn thế giới. Không chỉ ở Laguna (Beach), mà còn trên toàn thế giới, vì khắp nơi đâu đâu cũng có đau khổ. Quý vị biết rõ điều đó. Quý vị biết nhiều hơn tôi. Quý vị đọc nhiều báo chí hơn. Tôi thì thỉnh thoảng mới đọc. Hiếm khi có thờì giờ. Cảm ơn quý vị. Hãy cầu nguyện cho mọi người. Hãy thiền nhiều hơn. Hãy thiền thêm để có thêm nhiều năng lượng khẳng định hơn cho thế giới này. Và hãy kiềm chế đừng làm điều gì có hại cho chính mình và cho người khác. Đó là giảm bớt năng lượng tiêu cực. Thiền định và thiện chí là để tăng thêm năng lượng tích cực, và thế giới của chúng ta phải thành tốt đẹp hơn, tốt hơn, tốt hơn, và rồi trở thành tốt nhất. Photo Caption: Chúng Sinh Mỏng Manh, Nhưng Là Chúng Sinh Đặc Biệt!