Ở Âu Lạc (Việt Nam) có câu chuyện – tôi quay lại với vị sư cô đã kể tôi nghe câu chuyện này. Câu chuyện kể rằng có một ngôi chùa mới vừa xây, hoàn hảo, đẹp và sạch sẽ. Và nhiều thanh niên đến để xuất gia, dĩ nhiên, với lý tưởng cao cả và khát vọng cao thượng. Nhưng nhiều người cũng đến chùa đó và cúng dường rất nhiều, rất nhiều lễ vật tốt – quá tốt, quá tốt. Và rồi vị trụ trì của ngôi chùa nói với mấy tăng ni này: “Ồ, các con là thớt. Còn họ là dao. Nếu các con không thật tâm tiếp tục, không thành tâm tu hành, họ sẽ chặt các con cho đến khi các con không còn gì nữa”. Và sau đó, không lâu sau đó, tất cả các tăng ni đó hoàn tục trở lại, kết hôn, sinh con, có gia đình, v.v. Đó là câu chuyện có thật mà vị sư cô đã kể cho tôi nghe.
Thành ra tôi nói với quý vị rằng bà ấy đã dạy tôi nhiều điều, bà kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện. Bà cũng nói với tôi: “Cẩn thận, đừng sống một mình trong căn phòng nhỏ đó ở trại tị nạn”. Nhưng tôi phải sống một mình. Tôi đâu có ai để sống cùng. Mà tôi cũng thích ở một mình. Tôi hỏi: “Tại sao?” Thì bà ấy nói: “Ồ, có ma, nhiều con ma luôn đi vào nhà vệ sinh trống vào ban đêm và ngồi ở đó”. Tôi nói: “Con không thấy ai hết”. Hoặc có lẽ Đức Phật đã che mắt tôi, để tôi không cảm thấy sợ, hoặc Đức Phật đã đuổi chúng ra để chúng không làm tôi sợ. Cho nên tôi tiếp tục ở đó. Bà ấy có thể nhìn thấy ma và cũng có thể biết được quý vị nghĩ gì, quý vị cảm thấy gì. Bà ấy có khả năng siêu linh này, có thiên nhãn, không hoàn toàn nhưng có một chút.
Và một nhà sư khác cũng ở trong trại tị nạn, một trại khác, riêng tư hơn, trong một tòa nhà riêng với những người tị nạn Âu Lạc (Việt Nam) khác. Ông thấy trước tương lai của tôi. Ông nói tôi sẽ nổi tiếng thế giới. Tôi sẽ rất vĩ đại về mặt tâm linh. Ông ấy chỉ nói với tôi vậy thôi. Và lúc đó, tôi chỉ nghĩ ông ấy quá tử tế, bởi vì tôi là một Phật tử rất sùng đạo. Tôi cúng dường cho các tu sĩ, và nhiều nhà sư, ni cô cũng đến nhà tôi. Và tôi đối xử với họ như Phật. Dĩ nhiên tôi không gọi họ là Phật. Tôi gọi họ là Thầy này kia. Và tôi xưng mình là “con”. Ở Âu Lạc (Việt Nam), chúng tôi không chỉ gọi một người là “Master”. Master là “Sư”. “Phụ” nghĩa là phụ mẫu. Hoặc, nếu có một ni cô, quý vị gọi họ là “sư cô”, [tiếng Anh] nghĩa là “auntie master”, và “sư phụ” nghĩa là “father master”. Và quý vị xưng mình là “con”, “your child”.
Ồ, tôi nói nhiều điều quá. Hy vọng là quý vị có thể tiêu hóa hết. Không sao. Quý vị không bao giờ biết khi nào tôi sẽ không có cơ hội để kể cho quý vị nghe nữa. Tôi coi mỗi ngày của mình như là ngày cuối cùng. Nên bất cứ điều gì tôi có thể làm, tôi sẽ làm. Và nếu có người trong số quý vị không nghe, không tin, thì vẫn có những người khác có thể nghe, có thể tin, và có thể tự giải thoát linh hồn của chính họ, và có thể trở nên đức hạnh hơn, đạo đức hơn, xứng đáng hơn để trở thành một con người thật sự, cũng để xã hội trở nên an toàn hơn, an toàn hơn để sống, và linh hồn của họ cũng sẽ được thanh tẩy và điều đó cũng tốt hơn cho họ. Cho nên tôi cứ nói thôi, và ai chịu lắng nghe thì lắng nghe. Tốt cho họ. Người nào không lắng nghe, dù sao thì tôi cũng không biết. Tôi không muốn gì cả, nên tôi không sợ mất mát bất cứ gì. Nếu bất kỳ lời nào của tôi có thể giúp quý vị, thì hãy cảm tạ Thượng Đế, hãy cảm ơn tất cả chư Phật, tất cả các vị Minh Sư. Quý vị không cần phải cảm ơn tôi chút nào. Các Ngài đã truyền cảm hứng cho tôi, và trước khi nói, tôi luôn cầu nguyện, tán thán các Ngài để các Ngài nói qua tôi: “Đừng để con chỉ nói theo tiêu chuẩn trần tục hoặc ngã chấp”.
Tôi không coi lần nói chuyện nào là thực sự của mình. Đôi khi tôi cũng nói một số tiêu chuẩn của con người, pha trò này nọ, nhưng tôi không coi rằng tôi thực sự đang dạy bất kỳ ai. Tôi luôn cảm tạ Thượng Đế đã cho phép tôi nói bất cứ điều gì mang lại lợi ích cho tha nhân. Và ngay cả người-thân-động vật, họ cũng lắng nghe. Từ xa, linh hồn họ có thể lắng nghe.
Người-thân-động vật rất tử tế với tôi. Tôi đi tới đâu, người-thân-chim cũng đến nói cho tôi nghe cái này cái kia. Khi tôi lo lắng về thế giới hoặc mọi thứ, họ đến nói với tôi về tin vui, nhưng tôi không nói cho quý vị biết được. Khi nào nó đến, quý vị sẽ biết. Ngay cả người-thân-chuột này nọ cũng vậy.
Có lần, tôi không ở trong thành phố, mà ở một vùng ngoại ô với những ngôi nhà khác xung quanh. Và tôi cho người-thân-chuột ăn. Tôi cho người-thân-chim ăn, nhưng người-thân-chuột cũng đến ăn cùng. Và những người láng giềng nhìn thấy, nên họ báo với chính quyền. Chính quyền viết thư cho tôi. Họ không la tôi hay gì hết. Họ rất tử tế và lịch sự. Họ nói: “Đừng cho chúng ăn, tại vì người-thân-chuột sẽ đến ăn, và chuột có thể mang bệnh đến cho bà và láng giềng của bà này nọ. Cho nên xin đừng cho chúng ăn”. Tại vì nếu tôi tiếp tục cho ăn, thì chính quyền sẽ gây rắc rối. Đó là điều chắc chắn. Đầu tiên, họ lịch sự và tử tế viết thư cho mình, nhưng sau đó họ sẽ gây rắc rối. Mình có thể bị phạt tiền hoặc có thể bị bỏ tù, bất cứ gì, tùy theo. Tôi không biết nhiều về luật lệ của quốc gia đó. Tôi không thể biết hết quá nhiều luật. Nên, tôi không cho ăn nữa.
Và tôi nói tôi rất xin lỗi tất cả người-thân-chim xung quanh tôi và cả người-thân-chuột nữa. Và tôi liên tục hỏi họ rằng họ có ổn không. Họ nói rằng họ ổn. Như người-thân-hải âu, họ thường không thích ăn những người-thân-cá. Họ nói rằng nó thối. Nhưng sau đó, nếu tôi không cho họ ăn, thì họ sẽ ăn thứ đó. Tôi cảm thấy rất có lỗi, Trời ơi. Tim tôi gần như tan vỡ. Và rồi tôi nói: “Nhưng các con ổn chứ?” Họ nói: “Vâng, chúng con ổn. Xin đừng lo lắng”. Và người-thân-chuột, tôi cũng hỏi mấy người-thân-chuột: “Bây giờ phải làm sao? Các con đến đây mỗi ngày để ăn một cách dễ dàng. Bây giờ các con có thể làm gì? Các con có đồ ăn không?” Họ nói: “Xin đừng lo. Chúng con sẽ tìm thấy thức ăn. Chúng con biết. Chúng con có thể tự chăm sóc”. Và người-thân-cáo nói với tôi những lời tương tự với rất nhiều tình thương và tìm cách an ủi tôi thay vì trách cứ tôi vì không cho họ ăn. Nhưng tôi cứ mãi cảm thấy buồn.
Nhưng trong xã hội, trong một quốc gia mà quý vị sống, cho dù đó là quốc gia của mình hay không phải quốc gia của mình, quý vị phải tôn trọng luật pháp. Nếu quý vị biết luật đó rồi, quý vị phải tôn trọng. Trừ phi quý vị không biết, và vô tình làm điều gì đó sai, thì quý vị vẫn phải gánh chịu sự trừng phạt. Nên sau đó, tôi cảm thấy rất xót xa. Đến bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy xót xa. Nhưng tôi đã dọn đi nơi khác, và họ vẫn đến nói chuyện với tôi. Họ vẫn nói cho tôi nghe: “Ồ, điều này tốt, điều kia tốt phải không?” hoặc: “Xin cẩn thận cái này, cẩn thận cái kia”. Tôi đi tới đâu, họ cũng đến, cho dù tôi không cho họ ăn. Cho nên, đi tới đâu, nếu tôi thấy người ta cho (người-thân-)chim và (người-thân-)chuột ăn bằng cách nào đó, tại vì người ta có một khu vườn lớn hơn, họ sống riêng tư hơn, nên họ có thể cho người-thân-thú ăn, ôi, tôi rất vui, rất vui. Và tôi chúc họ mọi điều tốt đẹp. Tôi nói: “Thượng Đế gia trì quý vị, Thượng Đế gia trì quý vị”, này nọ.
Nhưng quý vị thấy, sống trên đời này, chúng ta có luật thế giới. Nên trong Vũ Trụ, chúng ta cũng có Luật Vũ Trụ. Chúng ta phải tuân theo tất cả luật lệ để sinh tồn. Nhưng nếu linh hồn quý vị được giải thoát rồi, quý vị sẽ về Nhà thật – Cõi Phật, Nhà Thiên Đàng – thì quý vị không bao giờ phải lo lắng hay sợ hãi về bất cứ điều gì nữa. [Trên đó] họ không có những luật như vậy. Họ không có từ điển nào ghi: “thống khổ” hay “đau đớn” hay “quy tắc” hay “luật lệ”, không có gì cả. Tại vì mọi người sống trên Thiên Đàng, Cõi Phật. Mọi thứ đều thiện lành, hỷ lạc và hạnh phúc luôn luôn. Tất cả những gì quý vị làm [trên đó] chỉ là đi dạo quanh hoặc thăm láng giềng, hoặc đến đảnh lễ chư Phật, tự mình ăn uống, và quý vị không cần phải đi bộ hay đi xe buýt. Quý vị cứ bay thôi. Quý vị cứ đi trên mây, chẳng hạn vậy. Còn tùy quý vị đang ở Cõi nào. Hoặc quý vị có một dây đai trên bụng và quý vị chỉ cần nhấn một nút là bay lên, an toàn, nhẹ nhàng, cứ như đang đi trên không trung. Hoặc quý vị đi trên mây, và nói với mây quý vị muốn đi đến đâu, và rồi mây sẽ đưa quý vị đến đó.
Và quý vị có nhà. Mỗi người đều có một cái nhà lớn. Bất kỳ ngôi nhà nào lớn nhất trên thế gian cũng không lớn bằng nhà của quý vị ở Cõi Phật – ví dụ, Cõi Phật A Di Đà. Dù nó giống như quý vị đang ở trong một bông hoa sen. Nó có hình dạng một bông hoa, nhưng đó là nhà của quý vị! Những bông hoa lớn, cho nên nó không giống như một bông sen nhỏ hay thậm chí một ngôi nhà nhỏ, mà nó rất lớn, bởi vì ở đó quý vị cũng to lớn, và quý vị cần không gian. Quý vị cũng không cần nhà đó. Chỉ là mọi người đều được cho một bông hoa để quý vị có thể ngồi trên đó thiền để quý vị không bị bất cứ gì làm phiền. Ở một cõi như vậy, quý vị chỉ có sự hoan hỉ và niềm vui. Bất cứ điều gì quý vị muốn sẽ tự động đến với quý vị. Dù chỉ mới nghĩ đến bất cứ thứ gì thì nó sẽ đến ngay. Nhưng ở cõi đó thì quý vị cũng không muốn quá nhiều. Dù có bất cứ thứ gì – quý vị cũng cảm thấy hài lòng, và bất cứ thứ gì quý vị cần, rất đơn giản, nó sẽ đến với quý vị, bất kể quý vị cần gì.
Và tất cả (người-thân-)chim và người-thân-động vật ở đó đều đẹp, với ánh sáng xung quanh họ, và họ hót ca. Họ nhắc nhở mọi người tu hành, để đi lên một cõi cao hơn. Có lẽ không phải vì quý vị phải thành Phật hay bất cứ gì. Chỉ là nếu quý vị là Phật, quý vị sẽ cảm thấy dễ chịu, quý vị sẽ cảm thấy vui hơn về thành tựu của chính mình. Và rồi quý vị có thể giúp tha nhân, như là có lẽ giúp người thân và bạn bè vẫn còn ở lại trong thế giới đau khổ hoặc thậm chí trong địa ngục. Hầu hết, nếu quý vị đạt được một đẳng cấp tâm thức cao hơn, thì nhiều đời trong gia tộc, gia đình quý vị, cũng sẽ được siêu thoát, sẽ không bị đọa địa ngục. Nhưng có lẽ vài người trong số họ hoặc nhiều người họ không theo Phật giáo hoặc không theo Chúa Ki-tô hay Minh Sư khác, mà làm điều xấu, và rồi họ phải bị trừng phạt trong địa ngục. Và rồi từ Cõi Phật, quý vị có thể nhìn thấu các cõi Thiên, Địa và địa ngục, và quý vị thấy có lẽ một trong những thân nhân hoặc người thân trong gia đình hoặc thậm chí có lẽ thấy cha, mẹ của quý vị đang đau khổ ở địa ngục. Rồi, quý vị có thể xuống và hy sinh để giúp họ.
Photo Caption: Thời Vàng Son Rất Hiếm Quý Trong Thế Giới Tạm Bợ Này Hãy Vui Hưởng Khi Còn Có Thể