Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

HÒA BÌNH: Cái Nhìn Toàn Diện Về Phục Vụ Đại Chúng, Phần 3/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Cảnh sát cũng là con người. Họ có gia đình, hãy nhớ, họ có con, họ có vợ, họ có cha mẹ. Họ biết làm một con người là như thế nào. (Dạ, Sư Phụ.) Cho nên, nếu có cảnh sát làm điều gì đó sai trái, chỉ là cá nhân đó. (Dạ, Sư Phụ.) Những trường hợp riêng rẽ.

( Thưa Sư Phụ, gần đây cũng có rất nhiều người biểu tình ở Hoa Kỳ và cũng xảy ra trên khắp thế giới nữa. ) Phải. ( Bất ổn dân sự về vấn đề này hoặc vấn đề khác. Thưa Sư Phụ, Ngài có lời khuyên nào cho cảnh sát và những người biểu tình vào lúc này không? )

Có. Tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề đó. Thật tốt là quý vị đặt câu hỏi này, bởi vì tôi thực sự cảm thấy đau lòng. Tôi cảm thấy đau lòng cho các nạn nhân gọi là nạn nhân của cảnh sát, cũng như chính cảnh sát nữa. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng tôi phải nói thẳng với quý vị rằng trước hết, chúng ta cần cảnh sát. (Dạ.) Hủy bỏ ngân sách dành cho cảnh sát hoặc hủy bỏ lực lượng cảnh sát không phải là giải pháp. (Dạ, Sư Phụ.) Nhất là khi xã hội của chúng ta khắp nơi nói chung vẫn còn trong tình trạng như hiện nay. (Dạ, Sư Phụ.) Họ nói rằng có một lần, kiểu như có ít cảnh sát hơn rồi tội phạm tăng lên, Tôi không nhớ, có lẽ là Chicago hay đâu đó. (Dạ, Sư Phụ.) Sẽ xảy ra như vậy. Sự hiện diện của cảnh sát – đôi khi họ chỉ chạy vòng vòng, họ không làm gì cả – nhưng sự hiện diện của cảnh sát, khiến người ta kiểu như suy nghĩ lại nếu họ muốn làm điều gì xấu. (Dạ, Sư Phụ.) Sẽ nhắc họ về nhà tù, và hình phạt. Nghĩa là bị xa gia đình và bạn bè và không còn tự do nữa. (Dạ, Sư Phụ.) Ít nhất trong [tù] một thời gian, hoặc thậm chí mãi mãi, còn tùy vào bản chất của tội phạm. Do đó, sự hiện diện của cảnh sát là cần thiết trong xã hội chúng ta tại thời điểm này. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là điều quan trọng nhất.

Thứ hai, cảnh sát là tài sản, tài sản tốt, quý giá của bất kỳ quốc gia nào. Họ đã được đào tạo để làm nhiều việc – ngay cả đỡ đẻ, họ thậm chí có thể đỡ đẻ. Ý tôi nói, nếu họ phải làm vậy, trong trường hợp khẩn cấp. Và họ có thể thực hiện hô hấp nhân tạo để giúp những người bất tỉnh, hoặc ngay cả trẻ sơ sinh hoặc trẻ em. Hoặc ngay cả giúp về nhiều cách mà có lẽ tôi quên đề cập. Tôi không phải là cảnh sát, Tôi chỉ đoán như vậy. Chỉ suy nghĩ từ những gì tôi biết. (Dạ, Sư Phụ.) Sự hiện diện của cảnh sát là cần thiết, chừng nào xã hội của chúng ta vẫn chưa hành xử tốt nói chung. (Dạ, Sư Phụ.) Và điều đó có thể giúp giảm tội ác. Có thể giúp khôi phục trật tự tại một số nơi. Và cũng giúp cứu mạng sống. Chúng ta cũng nên rất biết ơn cảnh sát, (Dạ, Sư Phụ.) bất cứ nơi đâu.

( Các anh đã làm việc thật giỏi, Tôi thật sự hãnh diện về tất cả các anh. Các anh là những người hùng của tôi. Tôi muốn nói: Xin đừng dừng lại, xin đừng bỏ cuộc. Nhiều người không quan tâm hoặc trân quý những hy sinh mà các anh thực hiện mỗi ngày. Nhưng tôi quan tâm và trân quý. Nhiều người sát cánh bên tôi hôm nay để cho các anh biết rằng các anh quan trọng. Thưa tất cả cảnh sát trên khắp Hoa Kỳ, các anh quan trọng đối với tôi, xin tiếp tục chăm sóc chúng tôi. )

Tôi còn viết một bài thơ tặng cảnh sát. (Ồ, hay quá!) Quý vị không biết hả? (Dạ không.) Quý vị có biết. Một số quý vị không biết. Quý vị có thể chiếu lại cho mọi người xem. (Dạ, Sư Phụ.) Nếu quý vị tìm thấy bài thơ. Tôi không có nó ở đây. Tôi tin chắc quý vị có ở đâu đó.

Bài thơ do Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư viết: “Người Hùng Thầm Lặng” (Tặng tất cả cảnh sát viên tốt)

Trong cơn gió của mùa đông hàn lạnh

Anh trang nghiêm, như cổ tượng uy nghi

Sóng đại dương cuồn cuộn giạt lùi đi

Thầm khuất phục lòng can trường vô ngã!

Dưới cơn nóng giữa trưa nồng tháng hạ

Vẫn tươi cười xoa dịu tiếng than van

Nắng rực hồng không sánh dạ kiên gan.

Trong cao điểm giờ giao thông hỗn loạn

Đôi tay anh ân cần từng chỉ dẫn

Nào mong cầu lời cảm tạ tri ân.

Khi tôi quên chậm lại nơi phố thị

Anh dặn dò giữ tốc độ an toàn.

Lúc nửa đêm tôi lạc khóa bên đường

Anh mở giúp và tươi cười: “Về nhé!”

Khi lạc lối giữa dòng xe muôn rẽ

Anh dẫn đường đưa về đến tận nơi.

Tiếng nước tôi anh bập bẹ đôi lời

Ồ! Dễ mến! Dù sao anh đã gắng...

Cứng rắn với kẻ dữ Ôn hòa với người hiền.

Dù phải thường đối phó

Với bề trong phủ định của nhân sinh

Ngạc nhiên thay, lòng anh hoài vững tin.

Bằng muôn cử chỉ ân cần

Anh để lộ tấm lòng cao đẹp!

Tôi còn nhớ

Lần đầu tiên gặp gỡ

Anh đưa tôi ra khỏi lòng đường

(Lần thứ hai tôi trượt ngã, bị thương Khi thử xe gắn máy)

Anh lớn tiếng cùng nhân viên cứu cấp

“Nhanh lên, nhanh lên!

Cô ấy có sao không?

Cô ấy có sao không?”

Gương mặt anh

Tựa từ phụ âu lo

Phong thái anh

Như thiên thần từ ái

Gương mặt ấy tôi hằng ghi nhớ mãi.

Gương mặt ấy tôi hằng ghi nhớ mãi.

Ồ vâng, tôi biết anh rõ lắm

Nơi thị trấn xứ người

Nơi ngôi làng quê tôi

Nơi ngõ hẹp lúc tối trời

Nơi biển vắng ban mai...

Anh công tác một mình

Hay chỉ cùng Thượng Ðế!

Anh can trường ngày ngày thân dũng sĩ

Tranh đấu kiên cường chiến trận triền miên

Chống bạo hành, ngang trái oan khiên

Cứu giúp bao thân phần yếu đuối

Chở che người vô tội.

Anh không màng hy sinh

Giữ an lạc, thanh bình

Vì quốc dân anh

Và ngay cả vì những người xa lạ

Như tôi đây! “Chỉ một khách du hành...”

Với tư cách là người trong công chúng

Cảm phục anh đề tặng mấy vần thơ.

Nhân mùa Giáng Sinh này

Và đây món quà tặng thật đơn sơ

Lời ủng hộ chân thành thắt thành nơ

Gói ghém Tình Thương cùng tấm lòng Kính Phục.

Rồi những khi anh thấy lòng chùng bước:

Mỏi mệt với những phần tử bất hòa...

Bức thư này đôi khi xin nhớ đến

Biết được rằng công chúng mến yêu anh!

Chỉ là vì xã hội chẳng trọn lành!

Nhưng chúng ta cùng ra công bồi dưỡng...

Nay nhân mùa lễ lớn

Biết lấy gì tặng anh

(Một nhân viên... cảnh sát!)

Chân thành chúc anh mùa Giáng Sinh tươi đẹp

Khi năm cũ dần qua:

Nguyện chúc anh hạnh phúc mãi khai hoa

Cầu mong anh ngày tháng dài hoan hỷ.

Mong sao “kẻ xấu” không còn tồn tại

Nhưng dẫu thế nào

Ai cũng vui khi thấy người cảnh sát quanh đây

Bước uy nghi, vóc tuấn tú, giọng oai nghi

Trong đồng phục tượng trưng niềm che chở.

Hiên ngang, chính trực, khiêm tốn, can trường

Anh hiện thân một Người Hùng Thầm Lặng

“Tôi yêu công việc của mình” (*)

Và mọi người yêu anh ♥

♥ CDLA ♥

~~~ ♥ ~~~

(*) Lời của một nhân viên cảnh sát đã gặp trên đường phố ở Monaco.

Nào, cảnh sát, họ cũng là con người. (Dạ.) Họ cũng phạm lỗi lầm và sai sót. Nhưng họ cũng được đào tạo kiềm chế nữa. Khi tôi còn ở những quốc gia khác, tôi tử tế với cảnh sát. Chẳng hạn, có một lần họ chặn xe tôi lại, để kiểm tra giấy tờ. (Dạ, Sư Phụ.) Và tôi lấy ra tất cả giấy tờ rồi đưa cho ông ấy. Đó là vào buổi chiều tối, có gió lớn, thổi mạnh. Lúc đó ở Âu châu. Và tờ giấy cứ bay phất phơ, nên tôi dùng bàn tay để giữ cái góc giấy cho ông ấy. Và tôi cũng dùng đèn pin trong tay kia để soi sáng cho ông ấy đọc. (Dạ.) Rồi tôi hỏi ông ấy: “Ông có đọc được chút nào không?” Thế là ông ấy dịu đi ngay lập tức. Lúc đầu ông có vẻ như cảnh sát. “Giấy tờ của cô đâu? Bằng lái xe của cô đâu? Cô từ đâu đến?” Nhưng sau đó, ông rất dịu dàng. Ông nói: “Cảm ơn Cô”. Thấy không? Cảnh sát cũng là con người. Hãy nhớ là họ có gia đình, họ có con, họ có vợ, họ có cha mẹ. Họ biết làm người là như thế nào. Cho nên, nếu có cảnh sát nào làm điều gì đó sai trái, thì chỉ là cá nhân đó. (Dạ, Sư Phụ.) Những trường hợp riêng rẽ. Nên, nếu cảnh sát đó sai, thì có lẽ chỉ giảng dạy họ, người đó, hoặc thậm chí cấm họ không được làm cảnh sát hoặc thậm chí bỏ tù họ. Nhưng chỉ người đó thôi. Chứ đừng vơ đũa cả nắm toàn bộ lực lượng cảnh sát, bởi vì có rất nhiều cảnh sát tốt. (Dạ.) ( Dạ phải, Sư Phụ. ) Có cảnh sát tốt. (Dạ, Sư Phụ.) Nhiều người tốt, nếu quý vị so sánh với những biến cố này và toàn bộ lực lượng cảnh sát, thì quý vị biết phần lớn cảnh sát làm việc tốt. (Dạ, Sư Phụ.) Người ta tin tưởng họ. Vì thế, có vài vụ biểu tình, tôi thấy trên bản tin. Đôi khi tôi phải lướt xem tin cho quý vị. Và tôi thấy vài vụ biểu tình chống lại cảnh sát, nhưng có người cũng ra ngoài để xóa bỏ điều đó. (Dạ.) Có vài người nói: “Ông cảnh sát đó giết người đó, nhưng ông ấy đã giúp gia đình tôi”. Nói điều gì như vậy đó. Vì cảnh sát cũng là người giúp đỡ. Giả sử không bao giờ có cảnh sát trên đường cao tốc, mọi người đôi khi quên và lái quá nhanh, điên cuồng khi dùng ma túy hoặc uống rượu, thì tưởng tượng xem bao nhiêu tai nạn sẽ xảy ra. (Dạ, Sư Phụ.) Cho dù cảnh sát chỉ đậu xe bên lề đường cao tốc, không làm gì cả, nhưng người ta thấy cảnh sát, và họ được nhắc nhở để chậm lại, để lái xe từ từ. Và do đó, không ai biết được, họ đã có thể tránh biết bao tai nạn. Và nhiều mạng sống đã được cứu. Đó là chưa nói cảnh sát đến để giải cứu trong vài tai nạn xe hơi, và giúp người dân và cứu mạng người dân. Hoặc mang họ đến bệnh viện, gọi dịch vụ cấp cứu, v.v... (Dạ, Sư Phụ.) Mọi người phải biết, thế giới này không hoàn hảo. Cho nên, chúng ta phải lấy đa số. Nếu đa số điều thiện lành vượt trội hơn thiểu số tiêu cực, thì chúng ta phải chấp nhận nó. Như trong căn nhà của quý vị, một góc của ngôi nhà bị hỏng, thì quý vị đâu cần phải phá hủy cả căn nhà. Quý vị chỉ cần sửa lại góc đó thôi. (Đúng vậy. Dạ.) Thế nên, tôi nghĩ mọi người nên suy nghĩ kỹ, và hãy để cảnh sát làm việc của họ. Anh ấy đã có mặt đúng nơi đúng lúc.

Cảnh sát không phải lúc nào cũng làm phiền người Da đen. Tôi thấy họ cũng dùng biện pháp hoặc hành động tương tự đối với người da trắng, và với phụ nữ nữa. Trẻ em nữa. Tùy theo hoàn cảnh. (Dạ, Sư Phụ.) Họ không phải chỉ bắn, ý tôi nói nhất thời, chỉ bắn người Da đen. Họ cũng làm tương tự với người da trắng. Quý vị có thấy, phải không? (Dạ, chúng con thấy, Sư Phụ.) Cho nên, nói rằng cảnh sát chỉ đối đãi với người Da đen không tốt là không công bằng. Và cho dù họ làm vậy, cho xin đi, người ta phải nhìn lại bên trong xem mình có làm tốt trong xã hội hay không, quý vị có làm bổn phận công dân của mình hay không. Quý vị có tôn trọng luật pháp không? Hoặc gì đó. Bởi vì đôi khi chỉ một hay hai người làm điều gì đó sai, rồi người ta có thành kiến với cả nhóm đó luôn. (Dạ.) Tương tự với cảnh sát, họ cũng là con người. Cảnh sát không phải là thánh nhân. Tôi xin lỗi, ước gì họ là vậy. Nhưng nếu họ là thánh nhân, tôi không nghĩ họ có thể làm công việc cảnh sát. (Dạ phải, Sư Phụ.) Cảnh sát được đào tạo để làm loại hành động này. Và đôi khi họ bắn nhầm người nào đó, người Da đen hay da trắng, đó không phải họ có ý định giết. Tưởng tượng [đó là] quý vị.

Công việc của cảnh sát, tôi nghĩ, nguy hiểm hơn cả người lính trên chiến trường, bởi vì những chiến binh, họ không đến gần sát người gọi là kẻ thù để bắn. Hầu hết họ ẩn mình trong doanh trại hay nơi nào đó. (Dạ, Sư Phụ.) Họ được an toàn ở đâu đó. Ở mức độ nào đó, họ an toàn. Còn cảnh sát, họ phải đối diện chỉ vài mét, hoặc thậm chí đối mặt trực tiếp. Họ phải chặn xe lại và yêu cầu cho xem bằng lái, và thực hiện kiểm tra hơi thở để xem người đó có say rượu hay say thuốc trong khi lái xe không. Và cảnh sát đang đối mặt trực tiếp. Tôi thấy vài tin rằng tài xế xe thậm chí kéo cò súng và bắn cảnh sát ngay tại chỗ. Quý vị có thấy mấy tin này không? (Dạ có, Sư Phụ.) Cho nên, cảnh sát luôn luôn trong tình huống nguy hiểm. Và không ai nghĩ về việc đó. Họ ở trong những tình huống nguy hiểm, hầu như mọi lúc. (Dạ, Sư Phụ.) Cho nên, khi họ đối mặt với người gọi là nghi phạm, và nếu nghi phạm làm gì đó, ý nói làm gì đáng nghi hơn, thì cảnh sát không có thời gian để suy nghĩ. (Dạ.) Cảnh sát có thể nghĩ rằng nghi phạm muốn bắn đồng nghiệp của mình, thì họ phải phản ứng lập tức. Họ được huấn luyện như vậy, và trở thành như tự động, và họ không có thời gian để suy nghĩ. Hoặc họ sống hoặc nghi phạm sống. (Dạ, Sư Phụ.) Họ không thể suy nghĩ ngay tức khắc. Họ không thể. Họ không ở trong vùng an toàn để suy nghĩ. Do đó, họ có thể bắn, và đó có thể là một sai lầm. Họ không muốn làm vậy đâu. Không cảnh sát nào mà muốn tùy tiện bắn người ta cả. (Dạ phải, Sư Phụ.) Có một điều gì đó mà kích hoạt việc đó. (Dạ phải.) Bởi vì họ luôn luôn bị nguy hiểm. Họ phải bảo vệ bản thân họ và bảo vệ đồng nghiệp của họ và/hoặc người khác, người ngoài cuộc hoặc nạn nhân. Họ phải bảo vệ tất cả. Vì vậy, chúng ta phải cân nhắc tất cả những điều này và cho cảnh sát một cơ hội. Bởi vì tất cả những điều này làm mất tinh thần phục vụ của cảnh sát. Họ hoảng sợ, họ cảm thấy buồn, cảm thấy xuống tinh thần, cảm thấy chán nản. (Dạ.) Bởi vì nhiều người họ thật sự đã mạo hiểm tính mạng để giúp người dân và họ chân thành làm vậy. Thành ra họ gia nhập lực lượng cảnh sát, để giúp người tốt và đối phó với người xấu. (Dạ, Sư Phụ.) Hầu hết cảnh sát có lý tưởng này trong đầu trước khi họ gia nhập lực lượng đó. Bằng không, họ đã làm công việc khác rồi. Và để làm cảnh sát, sự huấn luyện rất khó khăn. Quý vị biết chứ? (Dạ biết.) Cũng khó như trong quân đội. Và họ không có nhiều sự bảo vệ như người trong quân đội. Tôi không phải là cảnh sát; tôi không có cảnh sát nào trong gia đình tôi vào lúc này, không gì cả. Tôi chỉ nói công bằng và công lý. (Dạ.) Và tôi hy vọng bất cứ ai đã chống lại cảnh sát, xin thứ lỗi cho tôi.

Xem thêm
Video Mới Nhất
38:04

Tin Đáng Chú Ý

40 Lượt Xem
2024-12-20
40 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android