Nhất là sau khi tôi quyết định đi tìm khai ngộ, chúng tôi tách ra ngủ ở phòng riêng. Rồi, tôi ngủ với một túi ngủ trên sàn của căn phòng đó để buổi sáng tôi cũng có thể tụng kinh, để tôi không đánh thức chồng cũ của tôi dậy. Chỉ là cái cớ thôi. Tôi quyết định rằng chúng tôi nên tách ra để ông quen với việc ở một mình. Nhưng [khi tôi ra đi] vẫn khiến ông đau lòng rất nhiều, và với tôi cũng vậy. Nhưng với ông, chắc hẳn phải đau lòng hơn, bởi vì tôi đã có mục đích của mình, và tôi đi tìm những điều mới mẻ, còn ông vẫn ở trong căn nhà đó, làm cùng công việc đó, và cảm thấy cô đơn. Nên, làm vậy cũng không đúng lắm, nhưng tôi phải làm gì đây? Nếu lúc đó tôi không rời khỏi nhà thì có lẽ ngày nay tôi không thể gặp quý vị, nói chuyện với quý vị. Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người nên làm như vậy. Chỉ là, có lẽ đó là định mệnh của tôi; sứ mệnh của tôi đòi hỏi phải làm vậy để tôi có thể tập trung hơn.
Ngày nay cũng vậy, nếu tôi ở một mình, tôi thậm chí còn tập trung tốt hơn. Nếu có bất kỳ ai khác – ngay cả các thị giả v.v – nếu họ ở gần, chạy tới chạy lui, tôi cũng sẽ cảm thấy không giống vậy. Sống một mình cũng tốt. Tôi không khuyến khích quý vị thử sống như vậy. Chỉ nói để quý vị biết như vậy thôi. Cũng tự do tự tại hơn. Quý vị không cần phải lo lắng mình mặc gì hoặc khi nào cần phải tắm hay không. Nếu không tắm thì cũng không sao, ngày mai tắm cũng được. Đã lâu rồi tôi chưa tắm. Thực sự không có thời gian, và bây giờ, ở nơi hoang dã, kiếm được nhiều nước cho bồn tắm là điều rất khó khăn. Giống như một thứ xa xỉ. Không thể có được.
Nên nếu quý vị thực sự muốn ở nơi hoang dã một mình, thì hãy suy nghĩ lại. Tôi thì vui. Tôi không cảm thấy khó chịu hay gì cả, nhưng quý vị có lẽ sẽ không được thoải mái, vì quý vị đã quen với tiện nghi. Đi vào phòng kế bên; quý vị có phòng tắm; rồi đi đến phòng bên cạnh, quý vị có nhà bếp. Ở nơi hoang dã, quý vị không có tất cả những thứ đó, không có gì sẵn cho quý vị. Nhưng tôi không bận tâm vì tôi làm việc rất vất vả. Tôi không có thời gian cho quá nhiều thứ. Không biết tại sao dạo này tôi ngày càng có nhiều việc hơn, tại vì tôi cũng phải tìm thêm tin tức và cũng phải đọc tin tức từ đội ngũ của tôi để xem tin nào đáng để phát sóng cho quý vị để quý vị biết thông tin về tình hình thế giới chúng ta.
Và nhân tiện, quý vị biết, Tổng thống Trump đã được bầu lại nhiệm kỳ hai để trở thành Tổng thống Hoa Kỳ. Tôi hy vọng các cõi Thiên Đàng sẽ tiếp tục bảo vệ Ông. Dĩ nhiên, tôi làm những gì tôi có thể, nhưng Ông đã nhiều lần bị người ta mưu sát. Ngay cả gần đây, sau cuộc bầu cử, vẫn có một vụ mưu sát Ông mà đã được tường trình trên bản tin.
Ôi Trời ơi, sau khi Ông đắc cử với nhiều phiếu bầu, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dù sao, sự nhẹ nhõm đó cũng chỉ là tạm thời. Tôi vẫn lo lắng cho Ông. Nếu quý vị quan tâm, quý vị cũng hãy gửi một ít năng lượng bảo vệ và tình thương cho Ông. Người đàn ông đó, Ông thực sự xứng đáng. Ông đã 78 tuổi rồi và Ông vẫn đang cố gắng rất nhiều! Ông làm việc rất vất vả như vậy. Không biết khi tôi 78 tuổi, tôi có làm nổi việc vất vả như vậy không. Nhưng dĩ nhiên, Ông là một chàng trai to lớn và là một người đàn ông. Phụ nữ, chúng ta nhu mì hơn, yếu đuối hơn về thể chất, vóc dáng.
Tôi nghĩ là tôi chỉ lo lắng quá nhiều về nhiều người, nhưng chỉ những người quan trọng – không phải vì họ ở vị trí quan trọng, mà vì sứ mệnh của họ quan trọng. Sứ mệnh của họ là bảo vệ một phần của thế giới, hoặc bảo vệ thế giới bằng hòa bình, bằng sự hòa hợp giữa các quốc gia và bằng nền kinh tế cho đất nước của họ – nhất là nước Mỹ – và cũng cho cả thế giới. Vì vậy, tôi lo lắng cho người dân Mỹ, nhất là chính phủ và một số người chịu trách nhiệm cho đất nước. Ngoài ra, vì người Mỹ rất rộng rãi. Họ quyên góp nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào khác mà tôi nhớ. Tôi nghĩ họ quyên góp nhiều nhất thế giới, cho các mục đích từ thiện.
Và tôi cũng thấy nhiều người cứu người-thân-động vật và đối xử tử tế với người-thân-động vật ở Hoa Kỳ. Dù họ không ăn thuần chay; nhiều người chỉ cứu người-thân-động vật bởi tình thương. Và tôi cảm động đến rơi nước mắt mỗi khi chứng kiến điều đó. Tôi luôn nói: “Thượng Đế gia hộ quý vị”. Vì đau khổ của người-thân-động vật khiến tôi đau khổ quá nhiều – quá nhiều đau đớn, quá nhiều đau đớn. Dĩ nhiên, chúng ta có rất nhiều đau khổ trên thế giới này, trong địa ngục và v.v. Và nếu thế giới của chúng ta không trở nên tốt đẹp hơn, thì tôi vẫn luôn đau khổ, vẫn vậy – mỗi ngày, mỗi phút giây. Mỗi lần nhớ tới, tôi ráng quên đi, vì tôi cũng cần phải làm việc. Điều gì tôi làm được thì tôi làm; và điều gì tôi không làm được thì tôi cứ phải gạt nó sang một bên và cầu nguyện cho họ thôi. Chứ nếu tâm trí tôi lúc nào cũng nghĩ đến đau khổ, thì tôi nghĩ mình sẽ suy sụp.
Mình có thể làm gì được thì làm và làm được bao lâu thì làm. Tôi vẫn còn đủ tiền để làm việc đó. Chỉ là tôi đã mất một số tiền tiết kiệm. Nhưng cũng không quan trọng. Nghĩa là tôi không cần phải mua thêm nhà mới cho ban làm việc, cho đội ngũ Truyền Hình Vô Thượng Sư nữa, ví dụ vậy, tại vì bây giờ họ đã đi ra sống ở những nơi khác nhau. Chúng tôi không thể tập trung ở một nơi, chỉ để phòng khi, chỉ để giữ an toàn đặng mà chúng tôi có thể tiếp tục. Nhưng nếu tôi không có tiền tiết kiệm của riêng mình, tiết kiệm cá nhân, thì tôi không mua nữa. Về phần tôi, tôi không cần phải mua. Tôi chỉ sống trong một nhà trọ nhỏ, hoặc thậm chí trong lều hay trong rừng, nên không có vấn đề gì. Tôi là một cô gái lớn, có thể tự chăm sóc cho mình. Chỉ là nếu chúng tôi có một đội ngũ, như có nhiều người, thì họ không thể sống trong lều và làm việc.
Có rất nhiều thứ mà con người chúng ta cần, nhất là khi phải làm việc như cách họ làm. Ngay cả khi họ ở một nơi an toàn với một đời sống thoải mái – thoải mái nhất mà tôi có thể cấp cho họ – và nếu họ có những bữa ăn ngon và đủ thứ rồi, tôi vẫn cảm thấy rất thương cho họ. Nhiều khi nghĩ về họ là tôi khóc, và thành thật mà nói, tôi từng nghĩ là nên đóng cửa Truyền Hình Vô Thượng Sư, để họ có thể nghỉ hưu, thiền và tận hưởng một chút đời sống còn lại của họ. Tôi chỉ nghĩ về điều đó – chỉ bị cám dỗ thôi – nhưng hiện tại thì không. Chúng tôi chưa đóng cửa Truyền Hình Vô Thượng Sư. Chỉ cảm thấy muốn làm như vậy. Tôi cảm thấy thương cho họ, vì quý vị không biết. Chúng tôi thường làm việc thâu đêm, rồi buổi sáng chúng tôi phải thức dậy lúc sáu giờ để thiền. Và rồi ban đêm, thiền đến 10 giờ, ít nhất là vậy, và tiếp tục làm việc nữa.
Và một số thành viên phải rời xa đội ngũ lớn. Họ phải nấu ăn hoặc tự mua đồ cho mình. Nếu họ có ai đó mua cho họ, thì đã là may mắn, dĩ nhiên là tốt rồi. Nhưng không có ai nấu ăn cho họ cả. Họ phải nấu ăn cho chính họ và chăm sóc căn nhà mà tôi đã mua cho họ ở đó và làm đủ thứ. Và tôi gọi họ sau nửa đêm, hai giờ sáng, ba giờ sáng. Còn tùy vào chương trình. Một số chương trình cần phải được chỉnh sửa hoặc làm lại một phần nào đó, hoặc bổ sung thêm, hoặc sửa lại, v.v. Và rồi dù lúc đó là mấy giờ cũng không quan trọng, không cần biết là mấy giờ. Tôi phải sẵn sàng và họ phải luôn sẵn sàng. Và với tôi, dĩ nhiên, tôi đáng phải chịu khổ. Tôi tự nhủ: “Mình đáng phải chịu khổ”. Nhưng họ không đáng chịu khổ như vậy.
Tôi cảm thấy như họ theo tôi vì họ tin tưởng tôi. Và rồi tôi khiến họ làm việc quá cực. Tôi cảm thấy điều đó không đúng. Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi không có nhiều thành viên đội ngũ lắm. Ước gì tôi có thể có thêm thành viên nội bộ, ở gần, cùng nhau làm việc. Nhưng cảm tạ Thượng Đế là chúng tôi cũng có những người làm việc từ xa, họ cũng rất giỏi khi thực hiện công việc và cũng hoàn toàn cống hiến cho sứ mệnh của Thượng Đế và giúp thế giới để ít nhất vẫn tồn tại. Bởi vì ngày nay có rất nhiều thảm họa mà tôi không thể ngăn chặn hết được. Tôi có thể ngăn chặn một số nhưng không phải tất cả, bởi vì nghiệp có thể giảm thiểu nhưng không thể xóa hoàn toàn. Còn tùy nghiệp nào nữa, dĩ nhiên, nhưng nghiệp thế gian quá nặng, nặng lắm, vô cùng nặng. Đức Phật nói ngay cả nghiệp của một người cũng có thể che lấp cả bầu trời, chứ nói chi tới nghiệp của cả thế giới. Và ngày nay, chúng ta rất xa. Con người đã rời rất xa các tiêu chuẩn đạo đức, tâm linh. Tôi phải nói rằng tôi rất tiếc, thật tiếc khi nhìn thế giới và thấy rằng niềm hy vọng thật mong manh.
Dĩ nhiên, chúng tôi làm việc hết sức mình. Những Nhân Viên Thiên Đàng và tôi, chính tôi, nhân danh Thượng Đế, trong Ân Điển, Sự Bảo Vệ Từ Bi và Tình Thương của Thượng Đế, chúng tôi đang làm việc rất cật lực. Nhưng mỗi lần tôi nghĩ đến đội ngũ của tôi ngày, đêm làm việc cực như thế nào, và họ không được vui chơi, không gì cả. Họ thậm chí không có thời gian để xem phim hoặc bất cứ gì. Chỉ có một lần trước đây là tôi xem phim với họ, về Merlin, bởi vì nó cũng liên quan đến công việc của chúng tôi nữa. Nếu không, chúng tôi không có thời gian cho bất cứ điều gì như thế nữa, không chút nào. Và tôi cảm thấy rất thương cho người trong đội ngũ của tôi, kể cả những người làm việc từ xa. Họ cũng có gia đình. Họ có chồng, vợ, con cái và công việc kinh doanh nữa, hoặc làm việc bên ngoài, vậy mà họ vẫn giúp đỡ. Thay vì có thời gian rảnh rỗi, để họ có thể ra ngoài cùng nhau xem phim hoặc có một buổi dã ngoại vui vẻ ở đâu đó, họ chỉ làm việc cùng tôi, với đội ngũ, với chúng tôi, với tất cả chúng tôi, đội ngũ nội bộ và tôi.
Tôi mãi mãi biết ơn Thượng Đế vì sự may mắn mà tôi có trong đời này, rằng tôi có những người tốt, những linh hồn tài năng và những trái tim tốt đẹp như vậy, rất sẵn lòng hy sinh tiện nghi vật chất, sự riêng tư, vì lợi ích của tất cả mọi người trên thế giới. Tôi thực sự luôn biết ơn. Xin Thượng Đế ban phước quý vị. Và tôi thương quý vị mãi mãi. Tôi thương quý vị mãi mãi. Và quý vị biết là tôi nói thật tình. Chỉ là tôi không biết tôi có thể giúp gì cho quý vị nữa. Xin hãy viết thư cho tôi lần nữa, bất cứ khi nào, nếu quý vị cần bất cứ gì, thật sự cần. Và tôi sẽ xem tôi có thể làm được gì.
Photo Caption: Sống Đời Sung Mãn Xuyên Thời Gian Và Không Gian