Tôi cũng thường cúng dường cho các nhà sư. Tôi không phân biệt giữa nhà sư, linh mục ăn thịt người-thân-động vật với nhà sư hoặc linh mục không ăn thịt. […] Có lẽ còn tùy vào truyền thống, nhưng chủ yếu là ăn bất cứ gì được cúng dường trong bát của quý vị, vậy thôi. Bây giờ, nếu đã biết người ta rất rõ rồi, quý vị có thể nói với họ: “Xin cho đồ thuần chay thôi”. Bởi vì là nhà sư, quý vị có lòng từ bi. Đó là lý do quý vị muốn trở thành nhà sư. Quý vị muốn thành Phật để có thể giúp tha nhân giảm bớt khổ đau của họ.
Ăn thịt gây ra rất nhiều đau khổ cho người-thân-động vật, cho cả cơ thể của quý vị nữa. Quý vị có thể bị bệnh vì ăn thịt. Và nó cũng rất có hại cho Địa Cầu vì sản sinh ra khí mê-tan, dù vô tình hay cố ý, từ việc chăn nuôi người-thân-động vật, sẽ làm Địa Cầu nóng lên. Và đó là lý do chúng ta có biến đổi khí hậu như hiện nay. Và đó là tại sao chúng ta có rất nhiều thiên tai khủng khiếp xảy ra, như lũ lụt khủng khiếp, bão khốc liệt, giông tố dữ dội, nhiều hơn, nhiều hơn bình thường, và không đúng lúc.
Nếu quý vị thích lối sống đó và quý vị đã làm như vậy một thời gian dài và quý vị không thể thay đổi, thì có lẽ đó là định mệnh của quý vị sống như vậy. Nhưng xin hãy chọn thuần chay. Để người-thân-động vật không phải chịu đau khổ vì quý vị, cho dù quý vị không nghe thấy tiếng la hét của họ. Quý vị không thấy họ bị giết, nhưng quý vị biết thịt người-thân-động-vật đến từ đâu. Đừng quá bận rộn nhớ điều này hay nghiên cứu điều kia. Quý vị có thể tìm trên Internet và tìm các bộ phim để thấy người-thân-động vật bị tra tấn suốt tất cả tháng ngày trong đời họ trong những cái lồng nhỏ chật hẹp đến nỗi họ không thể đi vào, nói chi tới xoay trở người. Quý vị có thể xem trên Truyền Hình Vô Thượng Sư của chúng tôi, thỉnh thoảng chúng tôi chiếu cảnh đó. Dù là đau lòng, nhưng chúng tôi vẫn phải chiếu. Trên thực tế, còn khủng khiếp hơn những gì chúng ta thấy. Đó chỉ là một chút, cái nhìn thoáng qua trên màn hình, bởi vì đó là đời sống hàng ngày đối với họ. Không chỉ là vài giây thoáng qua trên màn hình, mà là ngày này qua ngày khác, tất cả những tháng ngày trong đời họ.
Và họ phải chịu khổ quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều. Và họ ngâm mình trong nước tiểu và phân của họ. Làm sao quý vị có thể ăn được những thứ đó, ăn cả đau khổ và ô uế nữa? Quý vị là nhà sư. Quý vị là chúng sinh cao thượng. Quý vị có mục tiêu cao cả. Quý vị muốn thành Phật, đỉnh cao của mọi tạo vật, mà quý vị lại ăn thứ ô uế này sao? Mà quý vị lại ăn loại thịt này, thứ gây ra đau khổ, khổ đau không kể xiết cho mọi chúng sinh có tri giác. Mà quý vị lẽ ra phải cứu độ họ, lẽ ra phải giúp họ giảm thiểu đau khổ. Nhưng ăn thịt người-thân-động vật sẽ khiến quý vị phải chịu lạnh. Không, ý tôi là chịu cái nóng của địa ngục. Xin lỗi, thưa các Ngài. Tôi nói sự thật. Tôi thề với Đức Phật, tôi nói sự thật với quý vị. Và tôi đoán là quý vị biết điều đó. Là nghiệp quả.
Quý vị biết luật nhân quả. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Trong Thiên Chúa giáo cũng giống vậy, Trong các tôn giáo khác cũng giống vậy. Và nếu quý vị có cơ hội xuống địa ngục, quý vị sẽ biết tôi đang nói về điều gì. Tôi hy vọng quý vị không có cơ hội xuống đó – không phải để chịu đau khổ, không phải đến đó để bị phán xét và chịu hình phạt, hình phạt khủng khiếp, mà chỉ để viếng thăm, nếu quý vị có đủ công đức để viếng thăm. Chỉ những người có tâm thuần khiết và công đức mới có thể viếng thăm địa ngục. Nếu không, ngay khi quý vị đến đó, quý vị sẽ tiêu tùng, quý vị sẽ xong đời. Quý vị sẽ đau khổ mãi mãi. Thậm chí chỉ vài ngày cũng thấy như là mãi mãi, chưa nói tới có một địa ngục mãi mãi.
Tôi không nói rằng quý vị nhất định phải ngừng khất thực, bởi vì có thể đất nước của quý vị vẫn tiếp tục lối sống đó, nên quý vị phải khất thực với họ. Nhưng quý vị phải nói với thí chủ, người cúng dường, chỉ cúng dường đồ ăn thuần chay cho quý vị. Rồi sau này, tất cả họ sẽ biết điều đó, và họ sẽ cúng dường như vậy cho quý vị.
Thà chết đói còn hơn phạm nghiệp sát sinh vì nghiệp sẽ quay trở lại với quý vị gấp 10.000 lần hoặc hơn thế nữa, còn tùy quý vị sống bao lâu, lượng thực phẩm quý vị ăn, số lượng người-thân-động vật quý vị chôn trong dạ dày của mình như một nghĩa địa. Bây giờ, có lẽ định mệnh của quý vị là phải đi khất thực. Và tôi không trách quý vị, không ai trách quý vị vì tất cả chúng ta đều có định mệnh của mình ngay cả khi là nhà sư. Chúng ta có nghiệp của mình. Chúng ta đã chuẩn bị định mệnh của mình. Và quý vị không thể thay đổi điều đó trừ khi quý vị trở nên khai ngộ và thực sự thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử.
Có một nhà sư là Vua của những Người Hành Khất. Ông kiểu như Vua Hành Khất, giống như nhiều vị vua khác, chỉ là một loại vương quyền, địa vị làm vua khác. Ông là Vua Hành Khất, nhưng trong đời sống hữu hình, ông là nhà sư, và ông cũng đi khất thực mỗi ngày. Ông đi khắp nơi, không chỉ trong làng hoặc quê hương của ông. Ông thậm chí không thể thay đổi điều đó. Có lẽ nếu cầu nguyện nhiều, thì ông có thể thay đổi, có thể an cư ở một nơi nào đó và để những người theo ông, những người tôn kính ông, đến cúng dường cho ông. Như vậy an toàn hơn cho ông và thuận tiện hơn cho mọi người đến thăm. Nhưng nếu là Vua Hành Khất, Vua của những Người Hành Khất, rồi quý vị trở thành nhà sư và đi khất thực, thì đó là định mệnh của quý vị. Nhưng nếu mọi người nhầm lẫn định mệnh của quý vị với Phật quả và tôn quý vị lên làm Phật, thì điều đó chẳng tốt cho quý vị chút nào.
Có nhiều thế giới, không chỉ thế giới của chúng ta, quý vị biết điều đó. Thế giới của Ma Quỷ, Thế giới của Ác Ma, thế giới của... đủ loại. Và cũng có một thế giới gọi là “Thế giới Trừng phạt”. Có rất nhiều người-thân-chó trong thế giới này. Nhiều người-thân-chó làm quan hoặc vua của thế giới này. Và người-thân-chó sẽ phán xét con người từ thế giới của họ: ai tốt, ai xấu. Họ đưa ra một số phán xét; dĩ nhiên không phải tất cả các phán xét. Nhưng theo quyền lực và địa vị của họ, họ cũng có thể phán xét con người. Nên, khổ thân cho bất kỳ ai ăn thịt người-thân-chó! Ôi, Trời ơi! Họ không biết điều gì đang chờ đợi họ. Đó là một trong những thế giới. Tôi biết thế giới đó. Nhưng dĩ nhiên, không phải ai cũng biết về thế giới này. Họ cũng đang giúp đỡ, họ cũng có nhiệm vụ phán xét con người theo công đức hay tội lỗi của con người. Và chắc chắn nếu quý vị không phải là bạn với người-thân-chó, hoặc nếu quý vị ngược đãi một người-thân-chó, hoặc ăn thịt người-thân-chó – ôi Trời ơi. Ôi, xin Thượng Đế giúp quý vị.
Và còn nhiều thế giới khác, như Thế giới Nghiệp, Thế giới Chiến tranh, Thế giới Hòa bình. Mỗi thế giới đều có vua. Và có một thế giới khác gọi là “Thế giới Vương miện”. Và Thế giới Vương miện đó cũng có vua. Và một nhà sư là Vua Hành Khất, nhưng trong đời sống hữu hình, ông cũng là nhà sư khất thực. Và nếu mọi người, những người theo tôn giáo đó – có thể là Phật giáo chẳng hạn – nếu mọi người, những người theo, những tín đồ của Phật giáo nhầm lẫn sự khổ hạnh khất thực của ông với khai ngộ cao đẳng hay thậm chí chứng ngộ Phật quả, và nếu nhà sư khất thực đó không đính chính điều đó, và trong thâm tâm ông còn cảm thấy tự hào, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy vui, bởi vì người ta tôn thờ ông và cúng dường ông đủ thứ, tán thán ông và đối xử với ông như một vị Phật, và ông vui với tất cả những điều đó – thì ông sẽ gặp rắc rối vì Thế giới Vương miện sẽ không thích điều đó. Họ sẽ không chấp nhận điều đó. Đây là điều mà nhiều nhà sư không hiểu.
Tại vì nếu nghiệp chướng, định mệnh của nhà sư đó chưa kết thúc, và người đời đã nói rằng ông là Phật này nọ do [họ] nhầm lẫn, hoặc chỉ vì [họ] quá tin vào lời dạy của Đức Phật, và quá khao khát, quá khát khao được thấy sự thánh thiện trong một nhà sư nào đó… nhưng họ nên biết rằng sự thánh thiện không có nghĩa là khổ hạnh. Khổ hạnh có thể giúp ích một chút, cũng còn tùy. Rồi bây giờ, nếu nhà sư khất thực đó, định mệnh của nhà sư đi khất thực chưa kết thúc việc làm Vua của những Người Hành Khất, mà ông ấy đã chạy nhảy khắp nơi hoặc chấp nhận người đời kêu ông là Phật hoặc đối xử với ông như Phật và bên trong ông thấy vui khi được tôn thờ, ngưỡng mộ và cúng dường như vậy, thì Thế giới Vương miện sẽ không hài lòng. Họ có thể gây ra rất nhiều rắc rối hoặc cản trở ông thành Phật sau này, cho dù ông khao khát.
Bởi vì mỗi người trong thế giới chúng ta đều có nhiệm vụ phải làm một việc gì đó. Và nếu không làm việc đó, thì quý vị phải làm lại cho đến khi nào hoàn hảo theo cách quý vị nên làm. Mỗi người đều như vậy, không chỉ nhà sư khất thực hay Vua Hành Khất trở thành nhà sư. Bởi vì như vậy, ông ấy đang lừa dối người đời và chỉ cho người đời hướng đi sai lạc, tôn thờ nhầm người, nhầm chúng sinh, người mà không đáng được tôn thờ và thực sự chưa làm tròn vai trò làm vua của mình, Vua của những Người Hành Khất. Là như vậy đó.
Có rất nhiều vua trong toàn cõi Vũ trụ. Mỗi vua làm những việc khác nhau, lo liệu những công việc khác nhau. Nên Vua của những Người Hành Khất không thể làm gì hơn ngoài việc đi khất thực, nên ông cũng không thể giúp chính mình. Nhưng ông cũng có thể dừng lại và khất thực ở một nơi thôi. Và trong khi đó, bên trong, ông cũng phải chăm sóc những người hành khất. Ông có thể không biết điều đó, nếu ông chưa khai ngộ đủ. Thì ông không biết ông là ai và ông đang làm gì một cách vô thức khi ông đang ở trên Địa Cầu này như con người, trong hình dáng con người. Ông phải chăm sóc tất cả những người hành khất. Vì vậy, khi họ gặp rắc rối, ông phải đi đến đó an ủi họ hoặc giúp họ những gì ông có thể. Nhưng nếu ông thích được đặt trên bục cao và được gọi là Phật và không muốn đi xuống khỏi đó hoặc ông quá thoải mái khi ở lại đó, thì công đức của ông sẽ bị trừ rất nhiều, vô cùng nhiều.
Và nếu ông không thể hoàn thành công việc của mình trong đời này như Vua của những Người Hành Khất – ông không làm tốt vì ông không tập trung vào việc đó, chỉ tập trung vào việc được tôn thờ và ngưỡng mộ, nhận đồ cúng dường và được người đời bái lạy và đủ thứ – thì ông không thể có đủ thời gian và sự tập trung để giúp những người hành khất và hoàn thành nhiệm vụ của mình là Vua của những Người Hành Khất. Kiếp sau, nếu may mắn, ông phải tiếp tục làm Vua của những Người Hành Khất trở lại cho đến khi ông làm hoàn hảo. Hoặc ông phải trở thành một người hành khất bình thường, bị tước bỏ vương miện, địa vị của mình. Còn tùy vào mức độ bỏ bê công việc của ông.
Photo Caption: Con Đường Đã Được Tạo Rồi, Dù Dễ Chịu Hay Không, Vẫn Phải Tiếp Tục Đi