Bất cứ ai tiếp xúc với tha nhân để được cúng dường, hoặc nhận bất kỳ lợi ích gì, sẽ phải chia sẻ nghiệp của người đó. Và quý vị không bao giờ biết tín đồ làm gì ở nhà, hoặc họ nghĩ gì trong tâm họ, hay họ có bao nhiêu nghiệp xấu trong đời này hoặc từ tiền kiếp vẫn tiếp tục truyền qua. Tất cả nghiệp đó quý vị phải nhớ và phải gánh nó. Cho nên, nếu là tăng ni hay linh mục, nữ tu, quý vị phải thật sự, thật sự mỗi ngày khiêm nhường cảm tạ Thượng Đế, cảm ơn chư Phật đã giúp quý vị, tha thứ cho quý vị, hỗ trợ quý vị với Lực Lượng của Họ. Nếu không, một mình con người không thể tiêu hóa hết tất cả nghiệp đó.
Có một câu chuyện Âu Lạc (Việt Nam) mà hồi đó sư cô của tôi đã kể cho tôi nghe khi bà là người tị nạn ở Đức. Tôi đã làm việc trong một trại tị nạn ở ALAC (Trung tâm Tư vấn và Hỗ trợ Pháp lý), lúc đó có một gia đình, một gia đình Phật tử, gồm bốn người – hai nhà sư và hai ni cô. Người chồng và người con trai là nhà sư, còn người con gái và người mẹ là ni cô, như người mẹ ni cô đã kể cho tôi. Họ là những người đã chứng kiến lời nguyện của tôi trước mặt họ. Họ nói rằng bất cứ điều gì tôi ước, nếu nhang không bao giờ cong, gập xuống hay gãy rụng, nếu tàn nhang không gãy, thì điều ước của tôi sẽ thành hiện thực. Điều ước của tôi là thật và chân thành. Tất cả nhang đều đứng thẳng – cháy hết, nhưng không có tàn nào gãy rụng. Thành ra sau khi tôi đi đến Hy Mã Lạp Sơn và trở về, tôi muốn đền đáp lòng tốt của bà, vì bà đã dạy tôi một điều về chư Phật, Phật tử và khuyến khích đức tin của tôi nhiều hơn vào Phật giáo.
Lúc đó, tôi có đức tin Phật giáo lẫn Thiên Chúa giáo, nên tôi đã đeo [mặt dây chuyền] thánh giá trước ngực. Một trong những nhân viên Caritas tặng cho tôi, nên tôi đeo. Các ni cô Phật giáo không thích tôi đeo mặt thánh giá đó. Mà họ muốn tôi đeo tượng Phật. Họ muốn kéo tôi vào Phật giáo thay vì Thiên Chúa giáo. Nói quý vị hay, thật khó để theo một đức tin trên đời này, bởi vì những người khác muốn kéo mình vào đức tin khác của họ, vì họ nghĩ Phật giáo tốt hơn, và người kia nghĩ Thiên Chúa giáo tốt hơn, v.v. Họ có thể đấu tranh mãi, ít nhất là bằng lời nói. Nhưng trong gia đình tôi, cha tôi là tín hữu Thiên Chúa giáo, bà nội và mẹ tôi là Phật tử, vậy tôi phải làm gì đây? Tôi sinh ra và lớn lên trong cả hai truyền thống.
Và lời nguyện của tôi lúc đó, trước bốn vị tu sĩ đáng kính của tôi, là tôi nghĩ cuộc đời của tôi… Tôi nói với chư Phật trên Thiên Đàng: “Đời người của con không tệ lắm. Con biết đời người là tệ, nhưng đời con không tệ lắm. Vậy, xin, nếu con có bất kỳ công đức nào, xin chuyển nó cho những linh hồn đau khổ nhất, khổ đau nhất có thể, nhưng đừng để con biết điều đó”. Và đó là tại sao tất cả các nén nhang đều đứng thẳng. Lúc đó, tôi không kể cho mấy vị xuất gia đó biết, nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi có thể nói. Tôi đã nói, và tại sao không? Chờ một lát, để tôi hỏi xem nói ra có sai không. Không, nó đã xảy ra rồi.
Tôi đã già cả rồi và mấy chục năm nay tôi đã luôn làm điều đó, và tôi không bao giờ biết ngày mai tôi có chết hay không, khi tôi làm việc rất vất vả và chạy rất nhiều, nên không sao cả. Nếu không, quý vị sẽ luôn nghĩ về điều đó trong đầu. “Ngài đã nói gì? Ngài đã nguyện gì? Tại sao mấy cây nhang lại đứng thẳng và tàn nhang không gãy rụng như thế? Ngài đã nói gì?” Và nó sẽ khiến tâm trí quý vị quá bận rộn.
Vì vậy, điều đó thật sự đã xảy ra trong đời tôi. Kể từ đó, nó đã xảy ra mọi lúc. Nhưng nó đã xảy ra trước đó rồi mà tôi không biết. Giống như tôi sinh ra đã là Phật rồi, nhưng tôi không được phép biết. Khi lớn lên, tôi phải đi lấy lại nó. Và sau khi tôi biết điều đó, tôi không dám nói điều gì nữa vì tôi có thể thấy rằng tất cả Minh Sư đều nói với mọi người rằng họ là Minh Sư đến từ Thượng Đế và Phật v.v., và các Ngài đều có cuộc đời rất khủng khiếp, và dù sao thì cũng không có nhiều người tin các Ngài.
Dù chỉ là một Minh Sư bình thường, thậm chí là một Vô Thượng Sư, tôi đã bị đánh bầm dập khắp nơi rồi, nói chi tới là Đức Phật Di Lặc hay Chúa Ki-tô, Đấng Duy Nhất trong thời đại này có thể giúp cho thế giới. Dĩ nhiên, người ta sẽ không tin điều đó. Nếu họ nhìn tôi, họ sẽ nói: “Cái gì? Bả chỉ là một phụ nữ nhỏ bé, làm sao là Phật được? Phụ nữ không thể thành Phật”. Vậy nếu tôi vốn đã là Phật thì sao? Nhờ vậy, tôi có thể làm được nhiều việc. Tôi có thể trở thành người nữ hoặc người nam tùy theo làm gì mang lại lợi ích nhất cho con người. Vì vậy, cho dù quý vị không tin rằng tôi là Phật, xin đừng nói bất cứ điều gì xấu về tôi. Nếu không, tôi không thể giúp quý vị. Tôi không phải muốn đe dọa quý vị. Tôi thề với Thượng Đế, với chư Phật, rằng tôi nói với quý vị sự thật. Nếu không, tôi sẽ bị trừng phạt, như tôi sẽ mất đi sự hiện hữu của mình mãi mãi. Tôi định nói gì nữa với quý vị? Chờ chút, để tôi nghĩ coi.
Ồ, phải, tôi quên mất rằng tôi định nói về Kinh Pháp Hoa, trong đó Ngài Văn Thù Sư Lợi đã nói với một người đã hỏi Ngài rằng Ngài đã đến Thủy Cung, và một trong những vị thần, một vị thủy thần, Long Nữ, con gái của Long Vương – phần lớn, Long Vương cai trị ở thủy cung. Và Long Nữ đã đạt được khai ngộ. Cô là một vị A La Hán đáng được tôn thờ. Cô chỉ mới tám tuổi. Sau khi mọi người nghi ngờ Cô, Cô đã chứng minh điều đó.
Nhưng những người này, những người đã chất vấn Cô và chất vấn Ngài Văn Thù Sư Lợi, họ cũng ở một đẳng cấp cao rồi, không cao bằng A La Hán hay Phật, nhưng có lẽ họ đã ở một đẳng cấp bất thoái, không bao giờ phải trở lại kiếp người nữa nếu họ không muốn. Họ đã cao rồi. Vì vậy, khi Cô chứng minh, họ có thể nhìn thấy Cô khi Cô thị hiện ở các quốc gia khác, khu vực khác, các Cõi khác và tiết lộ danh tính của chính Cô là một Chúng Sinh khai ngộ, đang dạy dỗ những chúng sinh khác, dạy dỗ chúng sinh ở những cõi rất xa xôi.
Ngài Văn Thù Sư Lợi nói: “Có con gái của vua rồng Ta Kiệt La mới tám tuổi mà căn tánh lanh lẹ, có trí huệ, khéo biết các căn tánh hành nghiệp của chúng sanh, được pháp tổng trì, các tạng pháp kín rất sâu của các Phật nói đều có thể thọ trì, sâu vào thiền định, rõ thấu các Pháp. “Trong khoảnh sát na phát tâm Bồ Đề được Bậc Bất Thối Chuyển, biện tài vô ngại, thương nhớ chúng sanh như con đỏ, công đức đầy đủ, lòng nghĩ miệng nói pháp nhiệm mầu rộng lớn, từ bi nhân đức khiêm nhường, ý chí hòa nhã, Nàng ấy có thể đến Bồ Đề”.
Trí Tích Bồ Tát nói rằng: “Tôi thấy Đức Thích Ca Như Lai ở trong vô lượng kiếp làm những hạnh khổ khó làm, chứa nhiều công đức để cầu đạo Bồ Đề chưa từng có lúc thôi dứt: Ta xem trong cõi Tam thiên Đại thiên nhẫn đến không có chỗ nhỏ bằng hạt cải, mà không phải là chỗ của Bồ Tát bỏ thân mạng để vì lợi ích chúng sanh, vậy sau mới được thành đạo Bồ Đề, chẳng tin Long Nữ đó ở trong khoảng giây lát chứng thành Bậc Chánh Giác”.
Nói luận chưa xong, lúc đó con gái của Long vương bỗng hiện ra nơi trước đầu mặt lễ kính Phật rồi đứng một phía nói kệ khen rằng: “Thấu rõ tướng tội phước Khắp soi cả mười phương Pháp thân tịnh vi diệu Đủ ba mươi hai tướng Dùng tám mươi món tốt Để trang nghiêm Pháp thân Trời, người đều kính ngưỡng Long thần thảy cung kính Tất cả loài chúng sanh Không ai chẳng tôn phụng Lại nghe thành Bồ Đề Chỉ Phật nên chứng biết Tôi nói pháp Đại thừa Độ thoát khổ chúng sanh”.
Bấy giờ, Ngài Xá Lợi Phất nói với Long Nữ rằng: “Ngươi nói không bao lâu chứng được đạo vô thượng, việc đó khó tin. Vì sao? Vì thân gái nhơ uế chẳng phải là Pháp khí, thế nào có thể được thành Vô Thượng Chánh Giác? Đạo Phật xa rộng phải trải qua vô lượng kiếp cần khổ chứa nhóm công hạnh, tu đủ các độ, vậy sau mới thành được. Lại thân gái còn có năm điều chướng: một, chẳng được làm Phạm Thiên Vương; hai, chẳng được làm Đế Thích; ba, chẳng được làm Ma Vương; bốn, chẳng được làm Chuyển Luân Thánh Vương; năm, chẳng được làm Phật”. “Thế nào thân gái được mau thành Phật?”
Lúc đó, Long Nữ có một hột châu báu, giá trị bằng cõi Tam thiên Đại thiên đem dâng Đức Phật. Phật liền nhận lấy. Long Nữ nói với Trí Tích Bồ Tát cùng tôn giả Xá Lợi Phất rằng: “Tôi hiến châu báu, Đức Thế Tôn nạp thọ, việc đó có mau chăng?” Đáp: “Rất mau”. Long Nữ nói: “Lấy sức thần của các ông xem tôi thành Phật lại mau hơn việc đó”. Đang lúc đó, cả chúng hội đều thấy Long Nữ thoạt nhiên biến thành nam tử, đủ hạnh Bồ Tát, liền qua cõi Vô Cấu ở phương Nam, ngồi tòa sen báu thành bậc Chánh đẳng Chánh giác, đủ ba mươi hai tướng, tám mươi món đẹp, khắp vì tất cả chúng sanh trong mười phương mà diễn nói pháp mầu.
Khi ấy trong cõi Ta Bà hàng Bồ Tát, Thanh Văn, trời, rồng, bát bộ, nhơn cùng phi nhơn đều xa thấy Long Nữ kia thành Phật khắp vì hàng nhơn, thiên trong hội đó mà nói Pháp, sanh lòng vui mừng đều xa kính lạy, vô lượng chúng sanh nghe Pháp tỏ ngộ được Bậc Bất Thối Chuyển, vô lượng chúng sanh được lãnh lời thọ ký thành Phật. Cõi Vô Cấu sáu điệu vang động, cõi Ta Bà ba nghìn chúng sanh phát lòng Bồ Đề mà được lãnh lời thọ ký. Trí Tích Bồ Tát và Ngài Xá Lợi Phất tất cả trong chúng hội yên lặng mà tin nhận đó. ~ Kinh Pháp Hoa, Phẩm 12
Nên, họ đã đảnh lễ, hoặc họ đã tỏ lòng tôn kính Cô từ xa và tin Cô. Ngay cả Ngài Văn Thù Sư Lợi nói với họ mà họ cũng không tin, bởi vì Cô là một người nữ. “Cô ấy là nữ thì làm sao mà khai ngộ và thành A La Hán được?” Ngay cả Ngài Văn Thù Sư Lợi nói với họ, họ cũng không tin Ngài Văn Thù Sư Lợi. Quý vị có tin được không? Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi là vị A La Hán Trí Huệ đệ nhất trong nhóm đệ tử của Đức Phật thời đó.
Nhưng một số tăng ni có thể nhìn thấy tương lai. Họ cũng có thể nhìn thấy tôi. Thành ra sau khi tôi trở về từ Hy Mã Lạp Sơn, tôi đã đền đáp lòng tốt của bà bằng cách truyền Pháp Môn Quán Âm này cho bà và con gái bà, chỉ hai người họ thôi. Và họ rất tin tôi và vẫn gọi tôi là Sư Phụ cho đến ngày nay khi tôi cúng dường để trả tiền cho ngôi chùa của họ. Họ nói: “Xin cảm ơn Sư Phụ” và đủ thứ. Tôi không có ở đó. Tôi chỉ cử người đến cúng dường. Tôi đã cúng dường cho một số chùa, nhưng tôi không muốn nói bao nhiêu và ở đâu.
Và khi chúng tôi mới gặp nhau, bà cũng dạy tôi nhiều điều, ít nhất bà đã tặng tôi một cuốn kinh. Ở Đức, thời đó, tôi không biết thỉnh kinh ở đâu, nên bà đã tặng tôi một cuốn. Tôi nhớ rằng, bất cứ điều gì tôi đọc, thì đó là trước đây, lâu lắm rồi, khi còn ở Âu Lạc (Việt Nam). Ở Đức, mình không thể tìm được kinh Phật tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) – rất khó. Và bà rất tin tưởng tôi, vẫn còn tin tưởng, và bà nói với tôi những điều bà biết về Phật giáo vào thời điểm đó. Thời điểm đó, tôi vẫn còn chạy khắp Địa Cầu và chưa đi tìm khai ngộ ở đâu cả.
Nhưng những người nói rằng tôi đã quy y – nhưng bà rất khiêm tốn - bà không nhận tôi là tín đồ hay đệ tử của bà, bởi vì mình quy y một nhà sư hoặc một ni cô, thì sau đó mình cúng dường cho họ này kia. Bà không chấp nhận điều đó. Bà đưa tôi đến một nhà sư khác, có một ngôi chùa. Bà không có ngôi chùa nào và bà nghĩ mình là phụ nữ, và chưa hoàn toàn là tỳ kheo ni. Lúc đó bà chưa thọ 250 giới để trở thành một tỳ kheo ni thật sự, nghĩa là chưa phải là một ni cô hoàn toàn. Vì vậy, bà đưa tôi đến những nhà sư đã thọ giới hoàn toàn để tôi quy y, mà thực sự chẳng có gì cả. Họ có lẽ chỉ lấy phong bì đỏ có một ít tiền cúng dường bên trong của quý vị và họ chỉ nói với quý vị là: “Được rồi, bây giờ quý vị là đệ tử của Phật, Pháp, Tăng”. Chỉ vậy thôi.
Và họ không dạy tôi gì cả. Người gọi là hai nhà sư, hai cao tăng có chùa chiền, họ chẳng dạy tôi điều gì cả, không dạy gì hơn vị ni cô đã dạy tôi hoặc còn cho tôi một cuốn kinh nữa. Và rồi, khi tôi đi học ở một nơi khác, họ trách tôi là tà giáo hay gì đó. Họ chẳng dạy tôi gì cả. Lúc đó họ lẽ ra phải dạy tôi cách không trở thành tà giáo, nếu như tôi là tà giáo.
Nhưng thôi kệ, con người mà. Các nhà sư, ni cô, họ cũng là con người. Họ chưa phải là Thánh. Đó là lý do. Chư Phật thì khác. Phật sinh ra làm người, nhưng Ngài không phải là người. Ngài nói Ngài đã là Phật từ muôn đời rồi, chỉ là lần này Ngài trở lại sau khi hoàn thành trọn vẹn công việc, phục vụ ở thế giới loài người. Đó là sự thật. Vì vậy, đây là lần cuối cùng. Ngài đã đi một vòng tròn trọn vẹn từ Phật để trở thành Phật một lần nữa. Vậy thôi. Nhưng Ngài đã là Phật từ muôn đời trước. Vô lượng kiếp, vô số thời kỳ của nhiều Địa Cầu, nhiều Thiên Đàng, bị hủy diệt, được tạo lại – Ngài đã là Phật từ rất lâu rồi. Lâu đến nỗi không thể đếm được. Đó gọi là vô số, vô lượng kiếp thời gian. Cũng giống như Phật Di Lặc và nhiều vị Phật khác. Con người cũng có thể trở thành Phật, dĩ nhiên rồi.
Photo Caption: Héo Tàn Để Bảo Vệ Mầm Sống Của Mùa Xuân Tới!